Chương 50: Thiên tai
[Đợt sóng thứ ba chuẩn bị bắt đầu, thời gian đếm ngược còn hai phút.]
[Xét thấy có nhiều tổ đội thương vong quá nhiều, không thể chống lại đợt sóng tiếp theo nên chủ hệ thống đã quyết định để cho hai đại đội tổ hợp lại với nhau cùng chiến đấu. Đồng thời sức mạnh của đợt sóng tăng lên hai mươi phần trăm.]
[Đang thay đổi chiến trường, xin chờ...]
Theo thông báo của hệ thống, một trận pháp dịch chuyển xuất hiện, cả mười người lập tức bị truyền tống dời đi.
Một vùng thành phố phồn hoa, khắp nơi đều là những tòa nhà cao tầng cao chót vót.
Những chiếc xe hơi, xe máy, cửa hàng có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Ngoài trừ việc không có người sinh sống nơi đây quả thực không khác nào một thành phố thực thụ.
Đội của Phạm Thiên và Huyền Băng chính là được dịch chuyển đến trung tâm của thành phố.
Ngay sau khi tới nơi, bên cạnh mười người cũng xuất hiện một trận pháp dịch chuyển khác.
Từ trong trận pháp xuất hiện sáu bóng người.
Rõ ràng, đội này đã mất đi bốn người mới có thể vượt qua đợt sóng thứ hai.
Sáu bóng người dần trở nên rõ ràng.
Khi nhìn được mặt của đối phương thời điểm, Phạm Thiên cùng Âu Cơ sắc mặt biến hóa vội vàng lấp sau lưng những người khác.
"Che giấu danh tính, cách xa mọi người ra một chút." Phạm Thiên nói nhỏ.
Âu Cơ gật đầu hiểu rõ.
Lập tức trên mặt hai người xuất hiện một tấm mặt nạ.
Lui ra sau vài bước, Phạm Thiên cùng Âu Cơ đều giữ khoảng cách với bảy người khác.
Mặc dù che mặt rồi, thực lực cả hai cũng biến hóa rất lớn đối phương chưa chắc đã nhận ra nhưng an toàn vẫn hơn.
Tuyết Nhan thấy lạ nhỏ tiếng hỏi:
"Sao vậy? Sáu người kia có vấn đề gì à?"
"Âu Cơ, sao vậy?" Lạc Long cũng tò mò.
Thánh Gióng ở bên cạnh đứng nhìn, hắn mơ hồ đoán ra gì đó nhưng không dám chắc.
Cả ba người đều biết Phạm Thiên sẽ không làm việc vô ích. Nếu Phạm Thiên bỗng dưng cư xử như này ắt hẳn là có lý do của nó.
Phạm Thiên không nói.
Tại trong sáu người đằng kia hắn thấy được vài người quen.
Là ba tên Cuồng Sư, Lâm Minh và Lam Tượng.
Trên người Phạm Thiên tỏa ra sát khí thoáng chốc rồi biến mất.
"Không có thời gian giải thích, chỉ cần nhớ ba đứa Cuồng Sư phải chết là được."
Trong đầu ba người vang lên giọng nói của Phạm Thiên.
Tuyết Nhan ngạc nhiên.
Bắt buộc phải chết, anh ấy là vì sao mà phải làm tới mức này. Tuy trong giải trường có chút xích mích nhưng không có đến mức muốn lấy mạng nhau mới đúng.
Mặc kệ, chỉ cần nghe theo anh ấy là được.
Lạc Long khó hiểu nhìn về phía ba người Cuồng Sư.
Mấy đứa này là làm sao mà đắc tội lão Thiên rồi. Hơn nữa còn không phải là bình thường tội đâu.
Thánh Gióng tựa hồ đã đoán ra. Có lẽ là lúc đi cứu Lạc Long đã nghe mấy người khác nhắc qua.
"Âu Cơ tóc, màu tóc của em kìa. Mau giấu nó đi!" Phạm Thiên chỉ chỉ Âu Cơ nói.
Màu tóc của Âu Cơ thật sự quá nổi bật rồi.
Một mái tóc dài màu tím đậm cùng với đôi mắt tử sắc quá hiếm hoi. Cho dù là trong Âu gia cũng không có người có cả hai thứ này.
Nếu để cho đối phương thấy khả năng rất cao sẽ bị đoán ra thân phận.
Âu Cơ giật mình cũng hiểu ra vấn đề vội giấu màu tóc đi.
Từ trên đỉnh đầu đổ xuống, mái tóc lấy tốc độ cực nhanh hóa thành một màu đỏ thẫm như máu.
"Đù, sao lại lấy màu đỏ vậy?" Phạm Thiên ngạc nhiên hỏi.
Hắn không nhớ là Âu Cơ thích màu đỏ.
"Tế mệnh." Âu Cơ lạnh giọng đáp.
Dịch chuyển hoàn thành, lúc này đã có thể thấy được rõ ràng sáu người.
Ba người trong đó là đám cuồng sư, trên người ít nhiều đều có vết thương.
Một người khác mặc áo choàng đen phủ kín đầu không nhìn rõ mặt. Bộ đồ khá sạch, có vẻ là mới thay nên không dễ đoán ra điều gì.
Còn lại hai người là hai thiếu nữ.
Một người sở hữu mái tóc màu vàng. Không giống với Lạc Long, của hắn là vàng hoàng kim đầy lấp lánh, như tiền tài chiếu rọi cái nghèo đói. Còn của thiếu nữ này rực rỡ giống như ánh sáng vậy, nhưng cũng tràn đầy nhu hòa và ấm áp.
Quần áo rách tả tơi khá nhiều chỗ, vết thương các loại trên khắp cơ thể. Bây giờ đang phải nhờ người khác dìu lấy mới miễn cưỡng đứng được. Cấp bậc đại khái là 41 42, tứ tinh hạ phẩm.
Người còn lại khá là kỳ lạ. Một thân sạch sẽ không thấy chút vết thương. Gương mặt ngây thơ trông có chút dễ bắt nạt. Có thể thấy được sự sợ hãi được giấu rất sâu qua đôi mắt đó.
Không chỉ đang hơi run vì sợ mà còn rất nhút nhát, luôn vô thức né xa những người khác và dựa lại gần thiếu nữ tóc vàng.
Một người như này sao có thể sống đến bây giờ được chứ. Đừng nói sống sót, liền có dám tới đây không cũng không chắc.
Nhưng Phạm Thiên lại không nhìn ra cấp bậc của người này nên vẫn có chút cẩn thận.
"Hê lão Sư a, lại gặp nhau rồi." Lạc Long hiền lành cười đi đến chào hỏi.
Thánh Gióng đi theo đằng sau cũng bắt chuyện cười nói.
"Đứng lại!" Cuồng Sư quát.
Lạc Long đành phải dừng lại, khó hiểu nói:
"Sao vậy a, chúng ta cũng tính là có quen biết. Lúc này chẳng phải nên cùng nhau đối phó đợt sóng hay sao."
Thánh Gióng thành thật gật đầu biểu thị.
Cuồng Sư nhìn sâu Lạc Long một chút hỏi:
"Bọn mày có ý gì?"
"Ý gì là sao. Cả bọn thế nhưng là học cùng trường. Tuy có đánh nhau nhưng cái gọi là không đánh không quen chính là như vậy a."
"Bọn mày không biết gì hả?"
"Biết gì mới được chứ."
Cuồng Sư nhìn hắn không có vẻ nói dối hơi buông lỏng xuống một chút.
Nếu việc Phạm Thiên bị bọn hắn giết chết lộ ra ngoài thì rắc rối to.
Nhìn về Tuyết Nhan không xa cạnh đó, Cuồng Sư có chút kiêng kị.
Thấy Cuồng Sư nhìn về phía mình, Tuyết Nhan hừ lạnh một tiếng không nói gì.
Bất quá không nói gì cũng tức là đồng ý với ý kiến của Lạc Long, hai bên nên giúp đỡ nhau.
Thật sự không biết, nếu không sao vẫn bình tĩnh như vậy.
Lần này Cuồng Sư rốt cuộc an tâm.
Lúc này hắn mới để ý tới, đội đối phương vậy mà còn đủ mười người, cả đội không ai có vết thương quá nặng.
Cuồng Sư lộ ra nét vui mừng, có lẽ thật sự có thể sống sót.
Hắn bây giờ đã là tam tinh đỉnh cấp, hai người khác cũng đã là tam tinh thượng phẩm cấp 37 38. Thế nhưng cái sự kiện này quá biến thái, hoàn toàn không phải cho người tham gia. Đội của bọn hắn đã chết mất bốn người mới có thể chật vật sống qua đợt sóng thứ hai.
Khi hệ thống thông báo còn một đợt sóng nữa hắn đã nghĩ mình chết chắc.
Nhưng với cái đội này có lẽ hắn có thể sống tiếp.
Nhìn Lạc Long cùng Thánh Gióng, cả hai đều đang cười nịnh nọt muốn hắn giúp đỡ, Cuồng Sư tự nhủ.
Đúng vậy, ba đứa kia đã chết làm sao có ai biết gì được chứ. Chỉ còn có mấy đứa Phong Không nhưng ở đây không có bọn nó chứng tỏ hai bên còn chưa gặp nhau.
Như vậy ít nhất từ giờ đến lúc trở về sẽ không có ai biết về vụ này. Nghĩa là cả bọn từ giờ đến lúc đó là an toàn.
"Ha ha ha đúng vậy a, cùng là học sinh một trường tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi." Cuồng Sư cười vẫy vẫy tay ra hiệu cho Lạc Long tiến tới.
Tên này rất giàu, chắc hẳn có thể kiếm được vài bình thuốc chữa thương cao cấp.
Lạc Long không để lại dấu vết nháy mắt với Phạm Thiên vài cái.
Xâm nhập thành công.
Đột nhiên mặt đất chấn động, các tòa nhà bắt đầu rung chuyển mạnh mẽ.
Từ trung tâm thành phố xuất hiện một vết nứt nhỏ rồi nhanh chóng lan rộng ra.
Mọi thứ gần đó đều đổ sụp.
Đất đá xung quanh bay lên dần tạo thành một người đá khổng lồ.
Tất cả mọi người lập tức cảnh giác nhìn xem người đá.
Người đá mở mắt ra, giọng ồm ồm nói:
"Ta sống lại ư. Sao lại có nhân tộc ở đây, còn có cả hai tên bán yêu sao. Nơi đây là nơi nào."
Ngưng trọng, nguy hiểm, hoảng sợ, hối hận, khó hiểu.
Ai cũng đều nổi lên chút tuyệt vọng. Vì người đá mới xuất hiện này, uy áp mà nó tỏa ra rõ ràng là ngũ tinh mới có. Hơn nữa còn là 55 cấp ngũ tinh trung phẩm.
Linh tộc, không giống lắm. Vẫn có chút gì đó rất khác.
Phạm Thiên thầm nghĩ.
Linh tộc là những thứ vô tri khai mở linh trí, bước lên con đường tu luyện.
Về lý thuyết, vạn vật thông linh, mọi thứ đều có thể là linh. Hoa có, cỏ có, đất có, đá có. Chỉ cần có linh trí đều có thể xem là linh.
Thế nhưng người đá trước mắt này lại không phải là thứ gì. Nếu bắt buộc phải nói thì đó chính là động đất khai linh trí. Thế nhưng động đất thứ này có thể khai linh trí sao. Nó còn không tính là tồn tại thực thể.
Phạm Thiên càng nghĩ càng khó hiểu.
[Nhiệm vụ: sống sót trước thiên tai.]
[Nội dung nhiệm vụ: chiến thắng đối phương và sống sót trở về.]
[Hình phạt thất bại: không có.]
[Phần thưởng hoàn thành:????]
Giao diện hệ thống đồng thời xuất hiện trước mắt mọi người.
Lại một nhiệm vụ nữa được giao.
Cùng lúc này, trước mắt người đá cũng xuất hiện một giao diện.
[Nhiệm vụ: thức tỉnh]
[Nội dung nhiệm vụ: tiêu diệt toàn bộ kẻ địch trước mặt.]
[Hình phạt thất bại: bị gạt bỏ, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới.]
[Phần thưởng nhiệm vụ: một lần nữa sống lại.]
Liếc mắt nhìn nhiệm vụ, người đá nói:
"Chết rồi cũng không tha, vậy mà lại lôi ta lên làm boss để đám oắt con này đánh. Đã vậy còn cho ta một bộ thân thể kỳ lạ không hiểu cấu tạo. Nhưng mà cũng tốt, cơ hội sống lại thật tốt. Cơ thể mới này cũng rất tốt, tốt hơn cơ thể cũ nhiều."
"Có điều to quá cũng không tốt, dễ thành bia nhắm."
Thầm nhủ, cơ thể người đá nhanh chóng thu nhỏ. Phần đất đá trên cơ thể dồn ép lại đến cực hạn làm cho mật độ trở nên dày đặc hơn, lực phòng thủ tăng lên.
Lúc này người đá chỉ to bằng một người trưởng thành.
Chầm chậm xoay người, người đá nhìn về phía hai đội cười khẽ.
Tất cả mọi người ngưng thần cảnh giác, tập trung tinh thần hết mức có thể.
Đối phương là ngũ tinh, nhất định không được lơ là nếu không chết như nào cũng không biết.
Nhẹ nhàng một chỉ, một luồng ba động kỳ lạ phát ra từ người đá.
"Tinh thần chấn động."
Trong một khoảnh khắc Phạm Thiên cảm nhận được nguy hiểm:
"Cẩn thận, mau thủ vững tâm thần."
Nhưng đã muộn.
Một đợt chấn động truyền đến đánh thẳng vào linh hồn mỗi người.
Chỉ thấy thiếu nữ tóc vàng làm gì đó, lập tức một màn sáng xuất hiện bao trùm lấy hai thiếu nữ giúp bọn họ ngăn cản lại đòn tấn công này.
Ba người Cuồng Sư kịp phản ứng, sử dụng danh hiệu hóa thú và tiến vào trạng thái cuồng bạo nên có thể tránh thoát.
Người áo bào đen lấy ra món đồ gì đó phòng thủ linh hồn.
Về bên này, năm người Huyền Băng dù sao đều đã từng là tứ ngũ tinh trở lên, linh hồn mạnh hơn tam tinh đỉnh bình thường rất nhiều, có thể gắng đỡ qua.
Cũng là đội Phạm Thiên, chỉ có hắn cùng Tuyết Nhan kịp thời thủ hộ linh hồn.
Dù vậy Phạm Thiên vẫn bị chấn cho thổ huyết.
Đặc biệt là ba người Lạc Long, vốn cảnh giới yếu hơn lại không có phòng thủ bị đối phương chấn động linh hồn dẫn tới bất tỉnh.
Âu Cơ phun một ngụm máu, trước khi ngất đi ra lệnh:
"Hệ thống, liên kết túi đồ, chia sẻ quyền hạn."
Nói rồi Âu Cơ ngất lịm đi.
Trước mắt Phạm Thiên và Tuyết Nhan xuất hiện một thông báo hệ thống.
[Ký chủ Âu Cơ muốn tiến hành liên kết túi đồ với ký chủ, có đồng ý hay không?]
Không chút do dự, cả hai đều chọn có.
"Phiền bạn này có thể trông trừng giúp em gái mình được không." Phạm Thiên nói.
Tuyết Nhan giật mình nhíu mày.
"Cũng không thể để hai người quen của bạn nằm ở đó đúng không nào. Nếu vậy thì có thể trông giúp mình luôn được không. Đều là một phe, giúp đỡ nhau a." Phạm Thiên tiếp tục nói.
Hơi do dự, Tuyết Nhan không muốn đứng một bên cho lắm.
Huyền Băng nhìn về phía này.
Làm sao lại diễn làm người lạ rồi.
Chẳng lẽ có liên quan gì đến sáu người vừa xuất hiện sao.
"Ồ vậy mà lại chỉ đánh ngất được ba tên oắt con. Xem ra bọn ngươi cũng có chút năng lực." Người đá nói.
Bỗng nhiên hắn biến mất, khi xuất hiện lại đã ở ngay trước mặt hai thiếu nữ.
Ầm.
Mặt đất vỡ ra, một thanh kiếm chặn lại nắm đấm.
"Không có thời gian do dự đâu, mấy người đó liền nhờ cô rồi." Phạm Thiên nói.
Tốc độ thật nhanh, lực tấn công cũng không phải dạng vừa. Đây là mấy phần sức lực của hắn.
Phạm Thiên âm thầm kinh hãi.
"Vậy mà chặn được hai thành sức lực của ta, không tệ nha. Vậy tăng thêm thì như nào."
Người đá tăng thêm sức mạnh, đầu quyền nện Phạm Thiên dần lún xuống đất.
Phạm Thiên cắn răng.
Một hình xăm rồng dần bao trùm lấy toàn bộ thân thể hắn.
Bạo hống một tiếng Phạm Thiên đánh bay nắm đấm của người đá rồi ôm theo hai thiếu nữ chạy trốn.
Phạm Thiên nhìn về Tuyết Nhan.
Mặc dù khó chịu nhưng Phạm Thiên nói đúng, Tuyết Nhan đành phải nghe theo ở lại bảo vệ lấy ba người.
Nếu như người đá này tấn công bất ngờ, dựa vào thực lực của Tuyết Nhan còn có thể cản được một hai chờ người khác tới cứu.
Cuồng Sư bất mãn kêu:
"Dựa vào cái gì, bây giờ là lúc tất cả mọi người phải hợp lại chiến đấu. Như này chẳng phải là mất oan một người rồi hay sao."
Lại còn là người mạnh nhất ở đây.
Phạm Thiên nhìn hắn.
Mặc dù rất muốn giết hắn ngay bây giờ nhưng Phạm Thiên biết vẫn chưa phải lúc, bọn hắn vẫn còn giá trị lợi dụng.
"Dựa vào gì ư, dựa vào em gái tao ở đó. Dựa vào những thứ tao lấy ra đủ để đền bù sự vắng mặt của cô gái này."
Nói rồi Phạm Thiên lấy ra bốn bình thuốc chữa thương cao cấp ném cho ba người Cuồng Sư cùng người mặc áo choàng đen.
"Huyền Băng, mấy người cầm chân nó một lúc."
Huyền Băng gật đầu dẫn theo bốn người khác giết hướng người đá.
"Bạn nữ đằng kia nhận lấy. Mau chóng nuốt vào." Phạm Thiên lại ném một bình ngọc cho Tuyết Nhan.
Nhận lấy bình ngọc, Tuyết Nhan dốc ra đồ bên trong.
Trong bình ngọc vậy mà lại là một viên thuốc hình tròn màu nâu.
Thăng thần đan.
Đây chính là thành quả lớn thứ hai của Phạm Thiên xếp sau linh khí từ khi đến thế giới này.
Viên đan dược này có thể trợ giúp tu sĩ độ kiếp lên hóa thần cảnh giới.
Tuy Tuyết Nhan không phải người của thiên tu hành nhưng thiên hồn lực là bản nguyên năng lượng, ít nhiều vẫn có tác dụng. Giúp Tuyết Nhan đột phá một hai cấp là không vấn đề.
Không hỏi nhiều, Tuyết Nhan lập tức nuốt vào viên đan dược.
Khí tức của Tuyết Nhan nhanh chóng kéo lên.
Oành.
56 cấp, tứ tinh thượng phẩm.
Không quản Tuyết Nhan nữa, Phạm Thiên nhìn về hai thiếu nữ bên cạnh mình.
Tới gần cảm nhận hắn mới biết, hai người này thế mà không phải thuần huyết nhân tộc.
Là hỗn chủng giữa nhân tộc và yêu tộc.
Nhưng yêu tộc cũng có một nửa là nhân tộc, như vậy bán yêu này cũng có ba phần tư dòng máu là nhân tộc.
Những điều này Phạm Thiên mặc kệ, hắn chỉ biết giờ này tất cả mọi người đều ngồi chung trên một con thuyền vậy là đủ rồi.
Nhìn xem thiếu nữ tóc vàng, người này thương thế nặng hơn đám Cuồng Sư nhiều lắm.
"Chức nghiệp, vũ khí là gì?" Phạm Thiên hỏi.
Thiếu nữ tròn mắt không nói gì.
Phạm Thiên nhíu mày, trầm giọng hỏi lại:
"Tao hỏi, chức nghiệp và vũ khí là gì?"
Ánh mắt hiện ra một chút bối rối, thiếu nữ lắc đầu nói ra một ngôn ngữ nào đó.
Ngôn ngữ phương đông.
Phạm Thiên giật mình.
Việt quốc mặc dù cũng là phương đông nhưng là đông nam á. Còn ngôn ngữ này là của đông á, hai nơi vẫn là có khác biệt không dùng cùng một ngôn ngữ.
Phạm Thiên khó xử, hắn không biết tiếng đông á a.
Chợt hắn nhớ tới thứ gì đó.
Tìm một chút trong túi đồ...của Âu Cơ, Phạm Thiên lấy ra hai thiết bị nhỏ xíu.
Máy phiên dịch.
Thứ này có thể tự động phiên dịch các loại ngôn ngữ khác nhau một cách chuẩn xác nhất.
Hai thiếu nữ nhìn thấy máy phiên dịch lộ ra vẻ vui mừng. Có vẻ cả hai cũng biết về thiết bị này.
Gắn vào trong miệng, thiếu nữ tóc vàng nói.
Từ trong miệng phát ra một âm thanh máy móc nhưng lại nhanh chóng được điều chỉnh cho giống với người thật.
"Xin chào, tôi tên là Andrea. Bạn muốn nói gì, cảm phiền nói lại được không!"
Quả không hổ là máy móc ngôn ngữ, dịch ra thật không quen.
Nhìn Huyền Băng mấy người đang chật vật chiến đấu, Phạm Thiên vội vã nói:
"Nhanh, chức nghiệp cùng vũ khí là gì?"
"Chức nghiệp của tôi là thánh quang chiến binh. Vũ khí chủ yếu sử dụng là quyền sáo."
Phạm Thiên nhanh chóng lục tìm trong kho đồ.
Đừng nói, Âu Cơ thật sự là để đủ loại đồ đạc trong này. Đều sắp đầy ba ngươi ô rồi.
Lấy ra một đôi quang thuộc tính quyền sáo cùng một bình thuốc chữa thương đặc biệt cho Andrea, Phạm Thiên nói:
"Ba phút, nhanh chóng gia nhập chiến đấu. Còn người này thì cần gì."
"Không được, em ấy sẽ không chiến đấu." Andrea lập tức đưa tay ngăn cản.
Phạm Thiên nhíu mày càng chặt.
Bất quá nhìn đối phương không có vẻ là chiến đấu được, Phạm Thiên tạm bỏ qua.
Cũng không biết là làm thế nào mà sống được đến bây giờ.
Nhưng nếu đã có chị đánh hộ thì cũng được thôi, chỉ cần đừng tạo thêm rắc rối là được.
Có một điều Phạm Thiên không nói cho Andrea biết đó là lọ thuốc chữa thương này có tác dụng phụ.
Vừa rồi khi tìm thấy hộp thuốc, trên đó có một mẩu giấy có lời nhắn của Âu Cơ nói rằng đây là loại thuốc mới, là sản phẩm mới nhất của Âu gia. Tuy có tác dụng chữa trị vượt trội hơn hẳn những loại thuốc khác nhưng loại thuốc này chưa thể xác định được tác dụng phụ là gì. Nặng nhất có thể là dẫn tới cái chết.
Bất quá bây giờ nếu không đánh thắng cũng sẽ phải chết nên Phạm Thiên lựa chọn không nói.
Cho người khác chút hy vọng người đó mới có thể cố gắng dãy dụa hết mình trong tuyệt vọng.
Đứng dậy nhìn về phía người đá, năm người Huyền Băng bị đánh cho liên tục thổ huyết, sắp không chịu được.
Một đôi cánh mọc ra từ sau lưng Phạm Thiên.
Đôi cánh mờ ảo tràn đầy hoa văn kì lạ. Dang rộng đôi cánh, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua càng làm đôi cánh thêm rực rỡ.
Cảm giác giống như là linh hồn, một đôi cánh được tạo lên từ chính linh hồn của Phạm Thiên.
Năng lực của tứ tinh - thiên chất chi dực.
Không có năng lực gì ngoài tăng cao tốc độ di chuyển. Đồng thời cũng phản ánh phần nào một người vì đôi cánh sẽ được tạo nên từ chính đặc chất của bản thân.
Đôi cánh khẽ đập, Phạm Thiên lấy viễn siêu tốc độ bình thường của bản thân bay đi hướng thẳng về phía người đá.
"Mau lui lại chữa thương, năm phút."
"Bốn thằng kia thích tự mình vào hay để tao dẫn ra."
Phạm Thiên tức giận.
Mấy tên này rõ ràng đã chữa thương xong còn không chịu đi ra hỗ trợ.
Muốn khỏi hẳn hả, chờ chết đi.
Mặc dù đều chưa đạt tứ tinh nhưng hóa thú xong còn không thể sao. Riêng thằng Cuồng Sư phải đạt trung phẩm cũng có thể.
Cuồng Sư bất đắc dĩ, hắn thật sợ cái người đẹp mặt nạ này dẫn dụ tên người đá qua đây xong chạy mất tiêu rồi.
Cả ba chỉ đành đi ra hỗ trợ.
Trên chiến trường lập tức xuất hiện ba đầu yêu thú.
Người mặc áo bào đen rút ra một cây quyền trượng cao giọng niệm:
"Lấy tội phạt chi thần danh, ta phán ngươi có tội."
Lập tức thực lực của người đá trượt xuống ba thành.
Mọi người lộ ra vẻ vui mừng.
Nhưng sau đó lại vui không nổi.
Người đá xác thực đã yếu đi nhưng mà người áo choàng đen kia cũng theo đó khí tức giảm mạnh tụt cái vụt chỉ còn đúng một thành.
Hy sinh chín thành sức mạnh để đổi lấy ba thành sức mạnh của người đá.
Không tính lỗ nhưng lại mất đi một người và phải bảo vệ thêm một người.
Cặn kẽ tính ra còn hơi lỗ một chút.
Nếu có thể dùng chiêu này thêm vài lần thì tốt. Có thể vừa nhìn đã biết là không thể sử dụng thêm lần nào nữa rồi.
Phạm Thiên thở dài.
Bạn đang đọc bộ truyện Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống tại truyen35.shop
Cuối cùng vẫn là phải như vậy mới được à.
"Thiên vũ kiếm."
Từ trên bầu trời xuất hiện hàng ngàn thanh kiếm hướng thẳng người đá mà đồng loạt rơi xuống.
Mặt đất chuyển động tạo thành một lớp lá chắn bao quanh bảo vệ người đá.
Phạm Thiên từ trong túi đồ lấy ra vài quả bom ném về hướng người đá.
Đây đều là thiên khoa kỹ đồ vật. Nhưng chỉ đơn thuần là thiên khoa kỹ phát triển chưa được cao, sử dụng với tam tinh đã là cực hạn.
Nhắc đến thiên khoa kỹ, Phạm Thiên đã nhờ qua Lạc Long tìm hiểu về việc này. Rõ ràng thế giới đã phát triển đến một độ cao không tưởng nhưng không hiểu sao tất cả mọi thứ đều biến mất không còn chút dấu vết.
Đến nay còn sót lại cũng chỉ là những công nghệ bình thường dùng trong cuộc sống hoặc không có sức sát thương cao.
Từ đây đã không phải thứ mà Lạc Long có thể biết được nên Phạm Thiên đành từ bỏ.
Ầm.
Số lượng bù chất lượng. Dù sao cũng chỉ là đất đá thông thường hơi được cường hóa một chút, không đủ nhìn.
Một tiếng nổ lớn, những quả bom Phạm Thiên ném ra nổ nát màn chắn của người đá.
"Phán quyết chi kiếm."
Một thanh cự đại bảo kiếm xuất hiện trên không trung hướng thẳng đầu người đá rơi xuống.
"Không tồi nhưng...chưa đủ." Người đá cười lạnh một tiếng.
Một quyền đánh ra thanh kiếm trên bầu trời lập tức vỡ nát thành từng mảnh biến mất.
Phạm Thiên kinh hãi.
Quá mạnh.
Lúc này ba người Cuồng Sư đã kịp chạy tới.
Phạm Thiên không chút do dự ném ra vài quả bom khói.
Bọn mày chết liền chết, không chết vậy liền tiếp tục kéo lấy cho tao.
"Mẹ nó thằng ngu." Cuồng Sư tức giận chửi.
Phạm Thiên mặc kệ nhanh chóng bay ra khu vực an toàn. Hai mắt nhắm chặt toàn lực thôi động hồn lực, hắn chuẩn bị tung đại chiêu.
"Trò vặt."
Người đá nhẹ phất tay một cái, toàn bộ làn khói bị thổi bay mất.
"Oắt con nhân tộc cũng xứng đáng có được hình dạng của yêu thú cao quý bọn ta."
Nhấc tay một chỉ, ngón tay của người đá dài ra lấy tốc độ cực nhanh đâm tới Cuồng Sư.
Phốc.
Ngón tay đâm xuyên qua người Cuồng Sư làm hắn kêu gào đầy đau đớn.
"Né được vào phút cuối à, mi né tiếp ta xem."
Khẽ vẫy tay, một bàn tay khổng lồ trồi lên từ lòng đất chộp tới Cuồng Sư.
Làm sao còn quản đau đớn không đau đớn, Cuồng Sư sợ hãi chạy trốn.
Người đá khẽ cười.
Hắn hoàn toàn là mang tâm lý vui đùa. Một đám oắt con vắt mũi chưa sạch mà thôi.
Bỗng dưng Cuồng Sư dừng lại không chạy trốn nữa.
Không phải hắn không muốn chạy mà là không thể chạy. Mặt đất đã trói chặt chân hắn lại.
Bàn tay khổng lồ ở ngay đằng sau chộp tới.
"Ngạo sư chi tâm."
Cuồng Sư gầm một tiếng toàn lực dứt ra khỏi trói buộc hòng chạy trốn.
Đại thủ một lần nữa tấn công hụt.
Lúc này một luồng ba động sức mạnh cực lớn truyền đến.
Phạm Thiên mở mắt, đôi mắt chứa đầy tang thương như đã trải qua hủy hiệt.
Trên không xuất hiện hai đầu long phượng khổng lồ đang quấn lấy nhau nhảy múa. Chúng đang nhảy một điệu tế, sinh mệnh tế vũ.
"Long phượng loạn vũ - Diệt thế."
Một kiếm chém xuống.
Một đạo kiếm mang xỏ xuyên thiên địa giết hướng người đá mà đi.
Hai đầu long phượng gầm lên một tiếng bay theo đạo kiếm mang giết tới.
"Không tệ, đã có ngũ tinh chi lực. Đáng để ta thật sự ứng phó."
Hai cây đại thủ mọc lên từ mặt đất cản lại long phượng.
Kiếm mang không ngừng tiếp tục giết tới.
Đột nhiên người đá đâm xuyên bàn tay của mình qua trái tim của hắn hoặc ít nhất là nơi sẽ chứa trái tim đối với người bình thường.
Rên rỉ vài tiếng, người đá như cầm được thứ gì đó từ từ rút tay ra.
Một thanh kiếm, đó là một thanh kiếm có chất liệu giống hệt với người đá.
Nhấc kiếm lên chặn lại kiếm mang, người đá nhếch mép cười:
"Kiếm pháp, ta cũng biết."
Bạo hống một tiếng, người đá chém nát kiếm mang đồng thời hướng Phạm Thiên chém lại một kiếm.
Một kiếm này không chỉ nhanh còn quá mạnh, Phạm Thiên vừa mới tung ra toàn lực còn chưa kịp ổn định lại, căn bản là không thể né được.
Vù vù.
Tiếng của một vật gì đó lao nhanh trong không khí.
Một cây tam xoa kích mang theo cực hạn băng chi lực bay vụt qua mặt Phạm Thiên.
Cây này tam xoa kích hướng thẳng tới nhát kiếm mà đánh tới giúp Phạm Thiên cản lại nhát kiếm một hai.
Lông vũ, lông vũ sáng lấp lánh. Phạm Thiên thấy một đôi cánh, một đôi tạo nên từ ánh sáng cánh.
Một bóng người lao tới ôm Phạm Thiên tránh thoát khỏi nhát kiếm này.
Cả hai ngã xuống lăn vài vòng trên mặt đất.
Là Andrea, cô ấy đã kịp chữa thương.
"Khụ khụ."
Ho khan vài tiếng, Phạm Thiên nói một tiếng cảm ơn.
Khoảnh khắc đó, dù chưa bị đánh trúng nhưng chỉ dư ba va chạm giữa tam xoa kích và nhát kiếm cũng làm hồn lực trong cơ thể hắn có chút bạo động.
Ngũ tinh đã không phải là lĩnh vực mà Phạm Thiên có thế đối phó.
"Không có gì, trả ơn vừa nãy thôi." Andrea cười nói.
Phập.
Một cây tam xoa kích rơi xuống cắm thẳng vào mặt đất ở giữa hai người, có phần càng gần hơn Phạm Thiên một chút.
Phạm Thiên giật mình nhìn Tuyết Nhan. Chỉ thấy cô đang mỉm cười rất "thân thiện" với hắn.
Cảm ơn thì cảm ơn, cười nói cái gì chứ.
"Xin lỗi, không khống chế được nên lỡ trượt tay." Tuyết Nhan nói.
Phạm Thiên cười khan.
Binh khí có linh có thể xảy ra loại tình huống này sao.
Hắn có chút lành lạnh vùng đũng quần.
"Cảm ơn."
"Không có gì, chẳng qua mất một người thì tôi không thể ở đây bảo vệ hai người này thôi."
Phạm Thiên chỉ biết cười ha ha cho qua.
"Còn ngồi đó, mau quay lại giúp đỡ đi a." Huyền Băng hét.
Cái tên này bị người đá nhắm đến xong chính là hắn chạy ra ngăn cản lại.
Có thể người đá cầm kiếm muốn so không cầm kiếm khó đánh hơn nhiều lắm.
Đúng là tuổi trẻ, sinh tử thời khắc còn ngồi đó tán gái được.
Phạm Thiên trợn trắng mắt như hiểu được ý nghĩ của Huyền Băng.
Cái gì chứ, đây thế nhưng là đang ổn định lại hồn lực bạo động thôi.
Bất quá tám người này đối phó một mình người đá mà vẫn vô cùng khó khăn đủ thấy người đá mạnh nhường nào.
Nếu không phải năm người Huyền Băng được huấn luyện rất tốt, phối hợp nhịp nhàng, bày trận đấu pháp mạnh mẽ đã sớm chết rồi.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do người đá, hắn hoàn toàn không muốn giết mấy người này.
Ngũ tinh cũng không phải dạng vừa, vài người tam tinh đỉnh mà thôi.
Lập tức Phạm Thiên bay tới gia nhập chiến đấu.
Andrea theo ngay đằng sau.
Không dám quá lại gần, tất cả đều cố giữ khoảng cách đánh từ xa nhất có thể.
Liền Andrea cái này thánh quang chiến binh cũng là từ xa đánh quyền. Từng quyền mang theo thần thánh thuốc tính đánh xuống người người đá.
Nghĩ ta không bay được nên bắt nạt rồi.
Người đá nhìn một chút trên bầu trời hai tên oắt con.
Phá không xuất hiện sau lưng Andrea, người đá một quyền hạ xuống đánh Andrea đập mạnh xuống đất.
"Thiên tai - đại địa."
Cả thành phố chấn động, từng vết nứt xuất hiện nhanh chóng lan chan ra khắp nơi tạo thành từng cái hố sâu.
Mỗi cái hố đều là hố sâu không đáy hoặc chứa đầy dung nham ở bên dưới.
Tám người chật vật chạy quanh né tránh vết vứt.
"Oắt con cản ta một kiếm xem thế nào."
Phạm Thiên sợ hãi, long văn hoạt động đến cực hạn.
Nhấc kiếm lên đỡ, Phạm Thiên bị đánh bay xuyên qua mấy tòa nhà.
Người đá không bỏ qua bay sát đằng sau.
Lại một kiếm, Phạm Thiên lại bị đánh bay ngược trở về.
Vài tòa nhà nữa bị đánh xuyên qua cộng với trận động đất, cả vùng trung tâm đã bị san thành bình địa.
Một đạo băng tiễn bay tới.
Người đá tiện tay bóp nát.
Nhìn xuống bên dưới, là Huyền Băng đã bắn một tiễn này.
"Có ngon liền hướng đám người lớn này đánh tới. Bắt nạt trẻ con có gì thú vị sao."
Người đá hừ lạnh một tiếng.
"Nhỏ bé mà ngu si nhân loại, nếu ngươi đã muốn tìm chết như vậy ta liền thành toàn cho ngươi."
"Đồ ngu, lão tự nhiên đánh hắn để làm gì hả. Bây giờ bị hắn nhắm tới rồi nè." Cuồng Sư tức giận chửi.
Huyền Băng cười khổ.
Nếu vừa rồi hắn không tấn công Phạm Thiên có lẽ sẽ bị người đá đuổi đánh đến chết.
Mất một người là tăng thêm một phần tử vong nguy hiểm. Đặc biệt Phạm Thiên lại là chủ công người một trong.
Với lại hắn cũng không muốn một thiên tài cứ như vậy chết đi.
"Chạy đi chứ đứng đấy mà chửi." Huyền Băng nói.
Tiếp theo một cây lại một cây mũi giáo đất mọc lên tấn công tám người.
Cả tám kinh hãi vội vã chạy khỏi nơi đó.
Đột nhiên Cuồng Sư càng sợ hãi.
Hắn túm lấy Lam Tượng ngay bên cạnh đẩy về đằng trước.
Một cây mũi giáo mọc lên xuyên thủng đầu Lam Tượng, chết tại chỗ.
Máu của Lam Tượng vẩy lên mặt Lâm Minh làm mặt hắn chỉ toàn một màu đỏ.
Hơi đứng hình một giây, Lâm Minh hét lên sợ hãi nhìn về phía Cuồng Sư chỉ chỉ nhưng lại không nói được điều gì.
"Ồ thú vị."
Người đá dừng tấn công lại.
"Thằng chó mày vừa làm gì vậy hả?"
Huyền Băng tức giận đến hai mắt trừng to như muốn rơi ra, có thể nhìn được cả tơ máu.
Một quyền đánh Cuồng Sư ngã xuống mặt đất, Huyền Băng túm cố áo lên hỏi.
Cuồng Sư cũng sững người.
Khoảnh khắc đó hắn cảm nhận được sự sợ hãi tột độ, sự sợ hãi đến từ bản năng loài thú.
Hắn không kịp nghĩ gì nhiều, trong đầu chỉ muốn được sống. Thế là hắn liền túm lấy Lam Tượng đem ra làm khiên chắn cho mình.
Không nói hối hận vì dù được làm lại hắn vẫn sẽ chọn như vậy, chỉ cần sống sót là được.
Nhưng hắn vẫn sững sờ nhìn xác của Lam Tượng bị đâm xuyên đầu đang đứng đó.
Một cô cảm xúc khó ta nổi lên trong lòng hắn rồi nhanh chóng xâm chiếm tâm trí hắn.
"Ha...ha ha...ha ha ha chết tốt, chết rất tốt. Một cái chết thật đẹp ha ha ha."
"Mày hỏi tao làm gì ư, tao sống sót. Đúng vậy, một cái chết thật đẹp, chết vì tao thật là một cái chết đẹp."
"Ra giết người chính là cảm giác này sao ha ha ha thật sướng thật thoải mái thật kích thích thật ---
--- quá tuyệt vời."
Huyền Băng tức giận đến hai hàm răng cắn chặt vào nhau:
"Súc sinh."
"Súc sinh ư, đúng vậy. Súc sinh, tao là súc sinh một súc sinh thích giết người."
Huyền Băng lại đấm một phát.
"Nếu mày đã thích làm súc sinh như vậy thì được thôi. Chết đi."
Đưa tay lên ngưng tụ hồn lực.
Một ngọn băng thương cực lớn dần được tạo thành.
Cuồng Sư lảo đảo đứng dậy.
"Súc sinh a, súc sinh thích giết người. Vậy ngươi...có thể để cho ta giết được sao."
Một tiếng cười quái dị truyền ra.
Nhìn cảnh này người đá cười càng vui vẻ.
"Thú vị, thật thú vị. Vậy để ta tặng cho ngươi một món quà nhỏ a tiểu súc sinh."
Cong tay búng một cái, một đoàn hắc khí bay ra tiến vào trong người Cuồng Sư.
[Danh hiệu của ký chủ đã xảy ra biển dị.]
[Thiên tai - tà huyết ám tinh địa sư: Hóa thành thiên tai thể tà huyết ám tinh địa sư. Sở hữu một phần năng lực của thiên tai - địa. (Hiệu ứng vĩnh viễn)]
Từ người Cuồng Sư tỏa ra từng luồng hắc khí, khuôn mặt hắn ngày càng trở nên vặn vẹo.
Tiếng cười ghê rợn truyền ra từ trong luồng hắc khí đen kịt đó.
Một cánh tay đen xì thò ra phẩy một cái toàn bộ luồng hắc khí liền tan biến.
Xuất hiện trước mặt mọi người đã không còn là Cuồng Sư mà mọi người biết nữa, đó là một con quái vật.
Một con quái vật với toàn thân chỉ một màu đen quỷ dị với đặc điểm của sư tử và một đôi mắt đỏ như máu.
"Ra đây chính là sức mạnh của thiên tai sao. Thật...tuyệt vời. Một luồng sức mạnh vô hạn." Hoạt động một chút cánh tay, Cuồng Sư nói.
Nhìn về phía Huyền Băng, Cuồng Sư chầm chậm tiến lại gần.
"Vừa rồi chẳng phải còn muốn giết ta hay sao, đến a tiểu côn trùng, mau tới giết ta a khặc khặc."
Huyền Băng kinh hãi lùi lại.
Hắn không ngờ tới trường hợp này.
Thảo, con mẹ nó tên kia sao lại chen vào làm gì nha.
"Thiên tai - thiên thổ thủ."
Nhẹ nhàng nắm tay, một bàn tay lớn mọc lên từ dưới đất nắm lấy năm người Huyền Băng.
"Người anh em có gì từ từ nói a, đừng động tí liền dùng đến vũ lực được không. Ngồi xuống hảo hảo nói chuyện không tốt à." Huyền Băng vội vã kêu.
Cánh tay này vậy mà lại nhanh như vậy, hoàn toàn không kịp phản ứng.
"Ngồi xuống nói chuyện, mày --"
Cuồng Sư cười lạnh.
"có cho tao cơ hội đó sao."
Cuồng Sư nắm chặt tay, đại thủ theo đó xiết chặt lại.
"Con mẹ nó đừng có mà ép người quá đáng. Thật liều lên tao cũng không sợ mày đâu." Huyền Băng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vậy hả, vậy thử xem cái nào."
Cuồng Sư nắm càng chặt hơn.
Xương cốt Huyền Băng kêu răng rắc như sắp gãy thành từng mảnh.
"Súc sinh."
Một tiếng quát vang vọng thiên địa.
Từ đằng xa có thể thấy được một bóng người đang lấy tốc độ cực nhanh bay tới.
"Hại người không quen tao có thể hiểu nhưng hại chính bạn bè mình thì đừng hòng. Nếu mày đã nhập ma vậy liền chết đi."
"Ý nguyện long giáp - chiến thần long giáp."
Từ trong hư không xuất hiện những mảnh vỡ của một bộ chiến giáp.
Chúng bay xung quanh Phạm Thiên vài vòng rồi tự động mặc lên người Phạm Thiên trở thành một bộ giáp hoàn chỉnh.
Một cây tam xoa kích phá không mà đến hướng Cuồng Sư giết tới.
Bỗng cây tam xoa kích biến mất, khi xuất hiện đã đâm xuyên qua tim của Cuồng Sư.
Hồn lực nổ tung.
Một dòng máu màu đen nổ đầy trời tạo thành một bông hắc sắc bỉ ngạn rơi xuống mặt đất.
"Muốn giết tao, nằm mơ. Tao là thiên tai, tao là tà thần, tao là bất tử bất diệt."
Cuồng Sư điên cuồng gào thét.
Hắn muốn gỡ cây tam xoa kích ra nhưng cây tam xoa kích này như có linh hồn vậy, càng ngày càng đâm vào sâu hơn.
"Chết."
Phạm Thiên bay tới, ánh mắt tràn đầy sát ý. Sát khí dày đặc huyễn hóa ra một đạo hư ảnh đằng sau lưng.
Như tu là bò ra từ luyện ngục, khoác lên mình một bộ đỏ thẫm chiến giáp đi bắt nhốt ác quỷ chạy trốn trở về.
"Phá tà kiếm - trấn ma."
Kiếm khí xung thiên kiếm ý trùng thiên.
Chỉ thấy lóe lên một cái Phạm Thiên đã xuất hiện ở sau lưng Cuồng Sư.
Một kiếm vừa rồi nhanh đến mắt thường không thể nhìn thấy được. Liền cơ thể cũng không phản ứng kịp.
Từng giọt máu nhỏ ra, Cuồng Sư đưa tay lên sờ cổ.
Hắn không tin nổi những gì vừa xảy ra.
Hắn bị một kiếm chém chết.
Đầu của hắn rơi xuống khỏi cổ.
Một cột máu phun cao rơi xuống mặt tất mọi người.
Lúc này tất cả mới kịp phản ứng rằng Cuồng Sư --
-- đã chết.
"Còn muốn đi."
Phạm Thiên quát một tiếng, hai tay thật nhanh bóp một cái kỳ lạ pháp quyết.
"Cửu u thuật pháp - vạn hình."
Một tiếng gào thảm vang lên trong thiên địa. Không ai biết tiếng kêu này phát ra từ đâu.
Nếu có người đạt ngũ tinh ở đây sẽ nhìn thấy được một linh hồn. Đúng vậy, chính là linh hồn của Cuồng Sư.
Hắn đang phải chịu hàng vạn loại hình tra tấn khác nhau.
"Muốn chết cũng không dễ như vậy, nhập ma cũng phải chuẩn bị tinh thần bị đối xử làm ma. Cứ chờ Âu Cơ tỉnh lại đi, lúc đó chính tay em ấy sẽ giải quyết mày." Phạm Thiên lẩm bẩm.
Xác nhận kẻ địch đã chết, tam xoa kích tự động rút ra bay về với chủ nhân của nó.
Nhìn Lâm Minh một cái, Phạm Thiên lạnh lùng nói:
"Việc này chưa xong đâu, trở về sẽ xử lý mày."
Nói rồi Phạm Thiên bay lên không trung đứng đối mặt với người đá.
Trên người hắn long giáp vỡ ra tan biến vào hư không.
Ô nhiễm linh hồn, khiến người khác nhập ma, thôn phệ linh hồn. Chỉ ba thứ này đã đủ để làm kẻ nguy hiểm nhất, đáng giết nhất thế giới.
Thiên tai, cái tên này hệ thống gọi không sai chút nào. Nếu thật thế giới phải đối đầu, nếu không toàn lực tiêu diệt thì rất nhanh bị hủy diệt sẽ là thế giới.
"Oắt con không tồi, tên gì."
"Thiên."
"Thiên à, ta là Hung của diên tộc. Bộ tộc ta còn sao?"
"Không biết, không nghe được chút gì liên quan đến diên tộc."
"Quả nhiên là bị diệt rồi à. Bất quá dù sao bây giờ ta cũng không còn là diên nữa, không quan trọng lắm."
"Máu lạnh."
"Máu lạnh ư, có thể là có thể không. Dù sao cũng không đáng kể, diệt rồi còn cứu được sao. Có lẽ, nhưng ta không muốn. Cái tộc này diệt liền diệt tốt. Lẹ đi, ta cho ngươi vài phút."
"Và, đúng, bỏ cái mặt nạ kia đi. Quá xấu rồi."
Phạm Thiên không nói gì, mặt nạ dần rút đi.
"Huyền Băng, những người khác phiền chú lo lắng một hồi rồi."
Huyền Băng gật đầu mang theo bốn người trong đội cùng Lâm Minh chạy về phía Lạc Long.
Tuyết Nhan trong lòng hiểu rõ. Đây là một cái bế tắc cục diện chỉ có thể toàn lực ứng phó. Nếu còn lo lắng tất cả mọi người đều sẽ phải chết tại đây.
Nhìn một chút sau lưng ba người, lại nhìn sáu người Huyền Băng đang chạy tới rồi nhìn lên Phạm Thiên và Hung.
Tuyết Nhan cắn răng đưa ra quyết định, liều.
Một đôi băng dực xuất hiện sau lưng Tuyết Nhan.
Dưới ánh mắt trời đôi cánh phản chiếu ánh sáng trông thật đẹp.
Tuyết Nhan nhún người nhảy lên không trung, kéo theo một dải dài màu xanh trên bầu trời đến tận chỗ Phạm Thiên đang đứng.
Ngay sau đó Andrea cũng xuất hiện ngay bên cạnh.
"Vẫn không chịu để cho em gái cô lên đánh à?" Phạm Thiên nói.
"Không thể, em ấy chỉ cần ở đó thôi là được rồi. Việc của em ấy không phải là chém giết. Việc của em ấy là đẹp đẽ, làm một người đẹp nhất. Dù có chết em ấy cũng sẽ chết thật đẹp ở dưới --
-- tay của tôi."
Nói rồi Andrea một quyền hướng thẳng Hung đánh tới.
"Trở về không trở về, hồi sinh không hồi sinh. Thế gian địa ngục tại cõi trần. Chắc gì sống đã tốt hơn tử vong."
"Tiểu bối, ta công nhận các ngươi. Hôm nay ta liền đặc cách tiễn các ngươi một đoạn đường."
P/S: mới sửa đc có 20 chương, còn chưa cả sửa đến đoạn nhầm tên giữa Thính Phong và Lâm Minh nữa:))) viết lại mới thấy cách dẫn truyện quá sai, dùng từ quá nhập vào. Bây giờ sửa lại thấy được nhiều chỗ cắt quá nhiều, không viết được rõ ràng lý do tại sao lại thành được như vậy. Cũng chả còn cơ hội viết thêm rồi, hoặc end xong ngoại truyện rồi lấp vô. Nhưng ít ra vẫn viết thêm được vài dòng để hợp lý hơn. Thặc mị ơi khó khăn:(
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống,
truyện Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống ,
đọc truyện Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống full ,
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống full ,
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống chương mới