TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 53: Bá đạo Âu Cơ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 53: Bá đạo Âu Cơ
"Anh."
Một đạo âm thanh vui mừng vang lên.
Ai.
Đây là nhà riêng của mình, ai có thể vào trong này.
Không thể nào là trộm được, đây thế nhưng là vòng ngoài của trường Bắc Ninh, tên nào ngu đi trộm ở khu này chứ.
Cả năm người còn không kịp buông lỏng đã phải một lần nữa nhấc lên cảnh giác.
Vừa dịch chuyển trở lại đã có một thanh kiếm giết ra. Theo sau là một cây tam xoa kích cũng hướng về chủ nhân giọng nói mà đánh.
"Tuyết Lan." Phạm Thiên kinh hô vội dừng kiếm lại.
Tuyết Nhan nhìn ra bóng người là ai đằng sau cũng vội thu lại vũ hồn.
Tuyết Lan không hề biết gì cả, lúc này đã chạy tới ôm người Phạm Thiên.
Theo thói quen đưa tay lên xoa đầu Tuyết Lan, Phạm Thiên thắc mắc nói:
"Tuyết Lan, sao em lại ở đây. Đáng ra lúc này em phải đang đi học chứ. Lại còn có thể ở trong nhà anh nữa, anh nhớ mình đâu đưa chìa khóa cho em."
"Đợi đã, tu vi ấy lộn cấp bậc của em làm sao mất hết rồi, sao lại là người bình thường."
Phạm Thiên giật bắn lên, không tin nổi vào tinh thần của mình.
"Hì hì có gì đâu. Em không được ra khỏi trường nhưng vì có chuyện quan trọng chính đáng phải đi nên hiệu trưởng đã cho em một quyển sách kỹ năng phân thân. Tuy chỉ là người bình thường không có cấp nào nhưng về những phương diện khác lại không khác gì bản thể." Tuyết Lan cười hì hì nói.
"Ra là vậy, xem ra em bên đó sống rất tốt đó a. Cực kỳ tốt luôn ấy chứ. Nhưng sao em nhận ra được anh, ở đây có năm người lận mà." Phạm Thiên cười cười, trông không có vẻ gì là bất ngờ.
Nhưng trong lòng hắn lại đang là sóng thần quật bờ, lốc xoáy vào thành. Nói không bất ngờ chính là nói dối.
Bình thường hắn cũng không hỏi quá nhiều về việc tu luyện của Tuyết Lan. Hắn không cần Tuyết Lan trở nên mạnh mẽ nhường nào. Chủ yếu khi hai anh em nói chuyện là kể cho nhau những chuyện mà hôm nay bản thân trải qua. Vì vậy Phạm Thiên không biết nhiều lắm về tình hình của Tuyết Lan.
Tất nhiên không phải Phạm Thiên bỏ mặc không quản gì cả. Luồng linh khí mà hắn truyền vào trong người Tuyết Lan không có tiêu hao chút nào chứng tỏ Tuyết Lan không gặp khó khăn gì. Đây là lý do mà Phạm Thiên an tâm không hỏi nhiều về tình hình tu luyện của Tuyết Lan.
Vì thế khi biết một cái tốt như vậy sách kỹ năng lại đưa Tuyết Lan chỉ vì không muốn Tuyết Lan rời đi, trước mắt xem ra là rất tốt. Nhưng có thời gian phải đi qua xem một chuyến mới được.
"Em là ai chứ, còn có thể không nhận ra được anh hay sao." Tuyết Lan phồng miệng lên nói.
"Ui là trời đáng yêu quá đi a. Gu thời trang cũng không chê vào đâu được, bỏ xa anh Thiên nhiều. Đây chính là cái gọi là em gái nhà người ta sao." Âu Cơ ôm lấy Tuyết Lan cười tít mắt, miệng liên tục khen.
"Em gái mày đây nhỉ, khác thằng anh thật. Có phải anh em ruột không đấy. Nhưng mà đừng nói, xinh hơn trong ảnh mày cho tao xem nhiều." Lạc Long đi đến bên cạnh nói.
"Đánh mày giờ."
"Anh rể, có nhiệm vụ gì cứ giao cho em. Dù là lên núi đao xuống biển lửa em cũng không từ." Thánh Gióng quỳ một chân trước mặt Phạm Thiên nói.
"Đi chết đi." Phạm Thiên trợn trừng mắt.
Không chịu được nữa vỗ vỗ tay ra hiệu, Phạm Thiên nói:
"Đủ rồi, vẫn còn việc phải xử lý đâu. Đi, trên đường từ từ kể lý do em đến đây."
Hiểu ý của Phạm Thiên, bốn người gật đầu đi ra ngoài.
"Cứ việc bay đi, vụ luật cấm bay cứ giao cho tao." Lạc Long vỗ ngực tự tin nói.
Chỉ thấy hắn hắn đi ra một góc gọi cho ai đó.
"Tới đây, anh bế em đi." Phạm Thiên nói.
Không đợi Tuyết Lan nói gì hắn liền bế cô lên.
"Vậy em về trước, một tháng này có vài việc cần đích thân em đi xử lý mới được. Dù sao hai tên đó em không có hứng thú, đi anh cũng sẽ không cho đi nên em muốn về sớm chút." Tuyết Nhan nói.
"À ừ, thế có thời gian rảnh anh sẽ qua đó tìm mọi người." Phạm Thiên khó hiểu nói.
Tuyết Nhan hình như hơi kỳ lạ, trông có chút khó chịu.
"Tao cũng về đây." Thánh Gióng nói.
"Ừ."
Sáu người tách ra, chia ra ba hướng bay đi.
Trên không, tuy là người bình thường nhưng Tuyết Lan vì đã được Phạm Thiên sử dụng hồn lực bảo vệ nên cũng không có vấn đề gì.
"Hình như em không ngạc nhiên lắm với việc cả năm người bọn anh đều đạt tứ tinh nhỉ." Phạm Thiên mở miệng nói.
"Xí, có gì mà bất ngờ, anh đạt tứ tinh chẳng phải là hiển nhiên sao. Những người khác là bạn anh, tất nhiên cũng không thể tầm thường được." Tuyết Lan kiêu ngạo ngẩng đầu nói.
"Quả thật như anh kể cho em, các anh chị đều rất tốt. Qua hành động vừa rồi em có thể thấy rõ điều đó." Ngay sau đó Tuyết Lan lại nói nhỏ.
Tuyết Lan nói chính là khoảnh khắc khi cả năm người được dịch chuyển trở về.
Lúc đó Phạm Thiên cùng Tuyết Nhan tấn công, Thánh Gióng cùng Âu Cơ bảo vệ Lạc Long, Lạc Long sẵn sàng chuẩn bị tung kỹ năng giúp đỡ Phạm Thiên cùng Tuyết Nhan nếu có bất trắc.
Tất cả diễn ra trôi chảy tự nhiên, không giao lưu một câu hay ám hiệu, tất cả đều tự động hiểu ý phối hợp lẫn nhau. Hoàn toàn tin tưởng đối phương, giao sự an nguy của bản thân cho đối phương không chút do dự.
Cho dù không phải tốt nhất đồng bạn vậy cũng là tốt nhất đồng đội.
"Chị Âu Cơ thật sự quá xinh đẹp, nhìn ngoài đời còn xinh đẹp hơn gấp trăm lần so với trong ảnh."
"Cảm ơn vì lời khen của em. Gặp mặt bất ngờ nên cũng không có quà cáp gì, em nhận tạm nha. Lần sau chị sẽ bù sau." Âu Cơ cười
Trước mắt Tuyết Lan bỗng xuất hiện giao diện hệ thống.
[Ký chủ Âu Cơ muốn gửi cho ký chủ những vật phẩm sau.]
Sau đó là một tràng dài danh sách đồ đạc xuất hiện cùng hai nút bấm đồng ý, từ chối.
Khẽ quét qua, Tuyết Lan mặc niệm trong đầu đồng ý đồng thời trong miệng cười nói:
"Có gì đâu, em chỉ là đang nói sự thật thôi mà. Mấy cái thiết bị chụp ảnh đó làm sao có thể lưu giữ được vẻ đẹp của chị kia chứ. À mà chị mới nhuộm tóc à, em nhớ tóc chị đâu phải màu đỏ."
"Em cứ nói quá. Thế nào, rất đẹp mà đúng không, có phải là màu đỏ rất hợp với bộ đồ hiện giờ của chị."
"Đúng đúng, hợp như sinh ra là dành cho nhau, như bộ đồ được tạo ra để phối với mái tóc đỏ này vậy."
"Vậy đây là ai ạ? Theo em đoán thì là anh Long nhưng em nhớ rằng anh Long đâu phải như vậy." Tuyết Lan mơ hồ nói.
"Ha ha vậy hả, cho anh xin lỗi nha." Lạc Long nói.
Khuôn mặt của hắn dần biến đổi, từ một anh chàng đẹp trai nam tính đầy quyến rũ biến thành một người con gái nhu hòa, mềm yếu, dịu dàng. Nếu không phải tận mắt chứng kiến cùng mái tóc vàng hoàng kim còn đó thì Tuyết Lan xuýt cho rằng mình đã nhìn nhầm, thật ra đó là hai người hoán đổi cho nhau.
"Gặp nhau lần đầu thì anh cũng không thể tay không được. Không biết em thích gì nên phiền em tự đi mua nha." Lạc Long cười, giọng nói cũng trở nên nữ tính đầy dễ thương.
Lạc Long búng tay một cái, một thông báo hiện lên cùng trong trong quần điện thoại cũng tinh một tiếng.
[Tài khoản của ký chủ vừa được cộng năm mươi triệu việt đồng.]
Vội lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn thông báo đã thành công chuyển khoản năm mươi triệu.
Tuyết Lan bị dọa cho hết hồn.
Vừa nãy Âu Cơ tặng đồ nên Tuyết Lan cũng không biết giá trị là bao nhiêu nhưng cái này thì khác, đó là năm mươi triệu việt đồng đó a.
"Xin lỗi em nha, vì lần này đi ra ngoài là để đi tham gia sự kiện nên anh cũng không mang nhiều, phần lớn tiền đều đã được chuyển đi rồi. Đợi về nhà anh lấy lại tiền sẽ bù cho em sau. Năm mươi triệu này em chịu khó tiêu trước, cầm đi mua đồ hay làm gì cũng được."
Vô thức nuốt nước bọt, Tuyết Lan nhìn về phía Phạm Thiên.
"Nó cho thì cứ cầm đi, không có gì đâu." Phạm Thiên gật đầu nói.
Phạm Thiên cũng không quá rõ giá trị của năm mươi triệu này là ở mức nào, hắn không có mua vũ khí vì vừa lên nhị tinh đã có binh thể, hoàn toàn không cần thiết nên không biết giá của vũ khí ra sao.
Bình thường khi mua đồ gì cũng là trực tiếp nhờ Lạc Long, như vậy vừa nhanh lại vừa rẻ, mà hắn cũng không có nhiều tiền nên nợ được.
Có thể nói giá thị trường của mấy thứ xa xỉ kia hắn là không biết gì hết. Cũng là công pháp hắn có biết một chút nhưng giá của công pháp khác vũ khí cùng vật liệu nhiều lắm.
Nhớ lần thuê Phong Không vẽ trận pháp mình cũng không có hỏi giá cả như nào, thằng Long lo từ đầu đến cuối hết cả rồi.
Nhưng mà nhìn mặt nó thế kia thì cũng không có vẻ gì là nhiều. Cũng phải thôi, đám nhà giàu đến cấp bậc này thứ gì động tí cũng lấy trăm triệu ra làm đơn vị tính, không nhiều không nhiều.
Phạm Thiên nghĩ nghĩ nhưng sự việc hôm nay vẫn là lưu xuống trong lòng.
"Em cảm hơn hai anh chị." Tuyết Lan nói.
"Không có gì."
"Đủ rồi, nói chuyện thế đủ rồi. Nói xem tại sao em lại ở đây. Làm thế nào mà em vào được trong nhà anh." Phạm Thiên nói.
Nhìn Phạm Thiên một chút, Tuyết Lan nhíu nhíu mày nói:
"Anh không nhớ hả, năm trước có em ở nhà nên còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Năm nay không có ai ở nhà thì ai đi thăm mộ bố mẹ đây."
Không khỏi giật mình, Phạm Thiên vội lục lại một chút kí ức trong quá khứ.
Quả thật sắp đến ngày giỗ của bố mẹ cơ thể này.
"Khụ khụ sao có thể chứ, ý anh là năm ngoái em đi rồi thì năm nay cứ để anh. Nhưng nếu em đã có phân thân thì cùng đi luôn đi."
Phạm Thiên ho khan vài tiếng nói.
"Thế làm thế nào mà em vào được trong nhà. Cỗ cơ thể này làm gì có cấp nào." Phạm Thiên nhanh chóng lái sang chủ đề khác.
"Cái này cũng chính là chuyện thứ hai em muốn nói. Lúc tới đây em gặp được cô hiệu trưởng rồi biết rằng anh đi tham gia cái sự kiện trăm năm kia nên định đi về. Xong cô hiệu trưởng lại giúp em vô trong nhà, nói rằng anh sắp về rồi, khi nào về thì bảo anh đến gặp cô hiệu trưởng, cô ấy có chuyện cần bàn."
Cô hiệu trưởng có chuyện gì cần bàn với một học sinh như mình ư.
Phạm Thiên trầm tư.
Việc Tuyết Lan có thể vô trong nhà không chút dấu vết đã giải thích thông. Đừng đùa, hiệu trưởng ít ra cũng là cái thất tinh, còn có thể không làm nổi cái chuyện nhỏ này sao.
Chỉ là đối với mấy người cô giáo Phạm Thiên có chút gì đó không được thoải mái khi phải đối mặt. Đầu tiên có "cô giáo", xong là hiệu trưởng trường Tuyết Lan đang học và bây giờ là hiệu trưởng trường này. Phạm Thiên cứ cảm thấy có cái gì đó không được tốt lắm.
Chưa chắc là người xấu nhưng chắc chắn không có chuyện tốt gì, đây là kết luận Phạm Thiên đưa ra. Dù sao "cô giáo" cái kia một cái hố hàng Phạm Thiên vẫn rất sợ.
"Biết rồi, có thời gian rảnh anh sẽ đi."
"Đến rồi." Lạc Long nói.
Trước mặt, trường Bắc Ninh đã hiện ra trước mắt mọi người, vẫn là ngôi trường tráng lệ rộng lớn đó nhưng lại có gì đó sôi nổi hơn bình thường.
Nhẹ nhàng đáp xuống đất, Lạc Long nói:
"Trong trường thì cần xin phép thầy cô lấy cái giấy mới có thể bay tự do được, cuốc bộ thôi."
Vẫn bế Tuyết Lan trên tay, Phạm Thiên nói: "Mày dẫn đường."
"Khoan đã, anh không định đổi cách bế em hả." Đột nhiên Tuyết Lan nói.
"Hả, tại sao. Bế như này đang rất tốt mà." Phạm Thiên không cảm thấy gì nói.
"Dạ không có gì."
Bốn bóng người lao nhanh trong sân trường rồi đi thẳng tới chỗ ký túc xá. Trên đường, mỗi khi đi qua nơi nào thì ánh mắt của những người nơi đó đều đổ dồn về phía bốn người.
Bình thường thì rất ít người sẽ ở trong ký túc xá của trường, phần lớn đều đi đến nơi người quen, mua nhà hoặc thuê nhà để ở nhưng nếu xét về độ an toàn thì ký túc xá lại đặc biệt an toàn, vì ở trong trường. Vì vậy đám người Cuồng Sư đã chọn tham gia sự kiện trong ký túc xá.
"Mày có thấy ánh mắt của những người khác có chút kỳ lạ không." Phạm Thiên nói.
"Không." Lạc Long đáp.
"Nhưng sao tao lại cảm thấy là có những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào tao nhỉ, còn có sát ý trong đó nữa."
"Tao không cảm thấy vì đó không phải hướng về tao, không tin mày nhìn lại mình chút đi."
Phạm Thiên giật mình.
Hắn không hiểu ý của Lạc Long cho lắm, cả bọn đều biết hắn mù rồi thì nhìn cái gì nữa.
Chợt hắn như nhận ra cái gì đó, vội thu lại tinh thần lực nhìn về tay mình.
Không biết thì thôi, cái này vừa nhìn đã khiến Phạm Thiên sợ muốn chết, trái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực. Liền di chuyển cũng quên mất, đứng như trời trồng tại chỗ.
Tuyết Lan lúc này đang ôm lấy hắn, chính xác là bộ ngực đang kẹp chặt lấy tay hắn. Dù để phòng bị nên hắn đã cố tính bế kiểu công chút, hạn chế tối đa Tuyết Lan nhưng là vô dụng. Không chỉ vậy, Tuyết Lan hôm nay mặc váy, một cái váy ngắn để lộ ra đôi chân dài trắng nõn nà. Nếu không phải một tay Tuyết Lan giữ váy lại thì mọi thứ xem như hỏng hết
Mà ánh mắt của Tuyết Lan càng là chứa đựng vô vàn loại đau khổ đau xót cảm xúc.
"Cả cơ thể có vẻ đã mất đi cảm giác, hai mắt cũng đã mù, nhìn được là nhờ một loại kỹ năng gì đó nhưng vẫn có hạn chế, không thể thời khắc quan sát cả xa gần cùng lúc."
"Anh muốn giấu em chuyện này sao. Anh không tin em hay lại là vì thế nào."
"Từ bỏ nhiều như vậy chỉ để đổi lại việc lên tứ tinh sớm một chút, thứ mà sớm muộn anh cũng sẽ đạt được, đáng sao."
"Còn gì nữa, còn có thứ gì anh giấu em nữa, hả."

Bạn đang đọc bộ truyện Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống tại truyen35.shop

Tuyết Lan rưng rưng nước mắt. Nhảy xuống khỏi tay của Phạm Thiên, cô đưa tay lên sờ xem khắp cả cơ thể, sờ những vết thương trên lưng, sờ lấy đôi mắt đã mù.
Cô không nói gì cả, chỉ vừa sờ lấy sờ lấy rồi ôm Phạm Thiên mà khóc.
Vừa khóc cô lại vừa nói gì đó.
Có lẽ do nói không rõ, có lẽ do không ai còn tâm trí để nghe, cả ba người chi biết đứng lặng đấy không nói được gì.
Khóc một hồi Tuyết Lan bỗng dừng lại.
Cô không phải trẻ con, biết cái gì cũng có giới hạn, nên dừng ở đâu, biết được đây không phải lúc khóc nên dù rất đau lòng nhưng vẫn cố nhịn lại.
"Em xin lỗi, chỉ là cứ nghĩ tới việc trên thế giới này còn mỗi hai anh em mình mà anh cứ như thế này thì em sợ rằng...sợ rằng."
Không đợi Tuyết Lan nói xong Phạm Thiên đã ôm Tuyết Lan thật chặt nói:
"Anh xin lỗi. Anh thề là sẽ không bao giờ để cho em một mình, không bao giờ. Anh nhất định sẽ sống thật tốt, trở nên thật mạnh mẽ để bảo vệ em cùng mọi người. Cho nên đừng buồn cũng đừng khóc, cái gì qua thì để nó qua đi."
"Vâng."
"Ừ."
"Thu lại được rồi." Phạm Thiên nói.
"Thế tiếp tục đi thôi nhỉ." Lạc Long nói, theo đó là một trận pháp vô hình biến mất.
Ngay khi Phạm Thiên dừng lại Lạc Long đã thật nhanh dùng ra cái trận pháp ẩn giấu này, mục đích chính là vì để những chuyện sắp tới không ai thấy được.
"Em xin lỗi, tại hai bọn em nghĩ rằng em ấy có quyền được biết chuyện này." Âu Cơ nói.
"Không có gì, anh nên cảm ơn mới đúng nếu không anh thật không biết nên nói việc này ra như nào nữa." Cõng Tuyết Lan trên lưng, Phạm Thiên vừa chạy vừa nói.
Trong yên lặng, bốn người nhanh chóng đi tới phòng của Cuồng Sư.
"Mở cửa." Âu Cơ trước lên tiếng, lạnh giọng nói.
Như vẫn luôn canh chừng bên cửa chờ khoảnh khắc này, cánh cửa ngay lập tức được mở ra.
Lâm Minh đang run cầm cập đứng bên cạnh cửa, trong phòng là Cuồng Sư và ---
---xác của Lam Tượng.
Đúng vậy, Lam Tượng đã chết ở trong phòng.
"Có chuyện gì xảy ra." Phạm Thiên nhíu mày nói.
Lâm Minh lắp bắp trả lời:
"Hai người khác chết rồi, chỉ còn ba người trở về. Vừa nãy khi trở về thì thằng Lam Tượng về trước, nó đang nằm ngủ. Đúng lúc này thì Cuồng Sư lại bạo phát đánh ra một đòn, Lam Tượng không có cảnh giác nên bị giết tại chỗ."
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, hắn không nhịn được mà run sợ.
Như ác ma hàng lâm, như tận thế xuất hiện, một thiên tai phá hủy tất cả mọi thứ. Ngay chỉ trong một khoảnh khắc, khi dịch chuyển về khiến phong ấn yếu đi Cuồng Sư đã bạo phát toàn bộ sức lực đánh ra một đòn hòng phá giải phong ấn.
Nhưng không rõ tại sao, khi đòn tấn công đó bay ra khỏi phong ấn thì lại bị yếu hóa đi rất nhiều lần rồi mới đánh vào căn phòng.
Sau đó là màn bảo vệ của trường đối với ký túc xá xuất hiện. Vì ít người dùng ký túc xá nên trường đã gia tăng uy lực trận pháp giúp khả năng phòng thủ của ký túc xá không phải bình thường mạnh, ngũ tinh hạ phẩm cũng phải mất chút thời gian mới phá được.
Vì vậy, trong khi tất cả đồ đạc trong phòng hóa thành tro bụi thì căn phòng vẫn còn như nguyên.
Nhưng Lam Tượng thì lại không mạnh mẽ được như vậy, trong tình trang đang ngủ lại còn không có cảnh giác hắn dù chết cũng không biết tại sao mình bị giết, hung thủ là ai.
Cũng là Lâm Minh dịch chuyển trở về chậm hơn Cuồng Sư một chút nên đã thoát được đòn tấn công này.
"Long, mày thu dọn được không." Phạm Thiên nói.
Lạc Long gật đầu bước ra khỏi phòng rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
"Âu Cơ, hai tên này giao cho em. Chém giết tra tấn gì cũng được, thả đi cũng có thể, miễn là em thoải mái."
Nói xong Phạm Thiên lùi lại một bước ra hiệu Âu Cơ toàn quyền quyết định.
"Có chuyện gì vậy anh?" Tuyết Lan hỏi nhỏ.
"Suỵt."
Âu Cơ lạnh lùng bước tới gần, ánh mắt lạnh băng nhìn Lâm Minh. Khí tức tứ tinh tỏa ra đè hắn như muốn quỳ xuống.
Khoảnh khắc này hình tượng Âu Cơ trong lòng Lâm Minh cao lớn hơn bao giờ hết.
"Sống hay chết."
Lâm Minh run cầm cập cẩn thận trả lời:
"Dạ muốn sống."
Lập tức một giao diện xuất hiện trước mặt hắn.
[Khế ước chủ nô.]
[Nội dung khế ước: Lâm Minh kể từ giờ trở đi sẽ trở thành nô lệ của Âu Cơ, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân không được làm trái, không có ý xấu hay bất cứ hành động làm ra bất lợi gì nếu không sẽ bị vĩnh thế tra tấn linh hồn, mãi mãi không thể thoát đi (Bản rút gọn).]
[Bản khế ước trên được chủ hệ thống làm chứng với bên A là Âu Cơ và bên B là Lâm Minh, ký chủ có đồng ý trở thành nô lệ của đối phương.]
Đọc lướt qua, Lâm Minh hết sức bất đắc dĩ. Hắn không nghĩ tới lại tới mức này, phải dùng tới cả khế ước chủ nô. Phải biết không phải ai cũng có thể dùng khế ước này, cái giá phải trả để dùng cũng không nhỏ chút nào.
Dù không muốn chút nào nhưng vì mạng sống hắn đành cắn răng chọn đồng ý.
[Khế ước đã được thành lập với bên chủ nhân là Âu Cơ và bên nô lệ là Lâm Minh.]
Một giao diện nữa xuất hiện trước mặt cả hai người thông báo khế ước đã hoàn thành.
"Cút đi, có việc ta sẽ gọi."
Đạt được giải thoát Lâm Minh vội vã chạy ra ngoài rồi nhanh chóng mất hút bóng người. Hắn muốn thoát khỏi cái nơi này cùng mấy người này lâu lắm rồi.
"Em cần nó làm gì." Phạm Thiên hơi khó hiểu hỏi.
Hắn có thể cảm nhận được giữa hai người nhiều thêm một mối ràng buộc một chiều.
Khế ước nô lệ.
Hồi hắn ở tiên giới đã thấy rất nhiều, những kẻ buôn bán nô lệ chính là dùng loại khế ước này lên các nô lệ để hạn chế họ.
"Một con chó, em cần một con chó trung thành không thể phản bội, một con chó dù em muốn nó đi chết cũng không thể làm trái lời. Dù sao loại khế ước này không phải ai cũng dùng cho được, lại còn là một con dao hai lưỡi nên em cũng không dám tùy tiện dùng. Ai biết có gặp tử sĩ của kẻ khác đào tạo ra hay không." Âu Cơ lạnh nhạt nói, ánh mắt chuyển về Cuồng Sư vẫn đang kêu gào đau đớn trong phong ấn.
"Thế thằng này thì sao, hoàn toàn không thể khống chế được." Phạm Thiên chỉ chỉ Cuồng Sư nói.
"Đưa về Âu gia tiến hành nghiên cứu, em đoán đội kia cũng hướng về loại tồn tại này. Bây giờ nó đã không còn là con người, có thể xem là một loại tiến hóa tân nhân loại, sức hồi phục được tăng mạnh đến cực hạn. Nếu thuận lợi Âu gia sẽ nghiên cứu ra loại thuốc hồi phục tốt nhất từ trước đến nay. Nó sẽ phải chịu sự đau đớn của vạn hình đồng thời với sự khốc liệt của nghiên cứu cả trên thể xác lẫn tinh thần cho tới khi chết. Nó sẽ phải chịu tra tấn khủng bố mà từ sống không bằng chết cũng không đủ để miêu tả."
Ánh mắt Âu Cơ lộ ra vẻ hung ác.
"Về phần gia đình nó, cũng không có gì đặc biệt. Con hư tại mẹ, đã không dạy dỗ được vậy phải chịu trách nhiệm cho hành vi con mình gây ra. Em sẽ cử sát thủ đi giết bố mẹ của nó. Chỉ có như vậy mới nguôi được cơn giận của em."
Âu Cơ giải thích thêm một câu:
"Đối với việc nổi lên sát ý với người kế thừa của một đại gia tộc thì cái giá này là quá rẻ. Nếu để người khác biết được thì không chỉ là bố mẹ thôi đâu mà là cả một gia tộc thậm chí là cả những người liên quan."
Lạnh lùng không nhân nhượng, từ bi nhưng không thánh mẫu, quyết đoán nhưng không vô tình, bỏ qua thù hận của bản thân để nghĩ về sự phát triển tương lai.
Quả không hổ là kẻ thế thừa Âu gia, người đứng đầu một đại gia tộc sau này. Âu Cơ là một người đứng đầu gia tộc hợp cách không thể bàn cãi.
Phạm Thiên gật đầu đồng ý.
Cách làm của Âu Cơ hắn không thấy có gì không ổn. Chính như Âu Cơ nói vậy, cái gì cũng có cái giá của nó. Đây chỉ là đang trả cho việc Cuồng Sư gây ra mà thôi. Âu Cơ như này đã là rất tốt bụng rồi, nếu là ở tiên giới vậy đó chính là diệt tộc.
Ngược lại, nếu Âu Cơ tha cho Cuồng Sư thì hắn sẽ có chút thất vọng. Hắn vẫn sẽ đồng ý với quyết định của Âu Cơ nhưng thất vọng là chắc chắn. Bởi vì quá tốt bụng chưa chắc đã tốt, xã hội này không phải chỉ một màu hường. Dù là người kế thừa đại gia tộc cũng vậy thậm chí là càng hiểm ác, càng bị nhằm vào. Đám khốn nạn đó sẽ luôn me me cơ hội để hại Âu Cơ, kéo cô xuống vực sâu ác mộng.
Chỉ là nhìn Âu Cơ rồi lại nhìn Lạc Long ở đang đứng nói chuyện bên ngoài hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Con mẹ nó không tầm thường a, thằng Long sau này cũng không dễ dàng chút nào đâu. Lớ ngớ là bị cho lên thớt ngay chứ không đùa.
Con gái thật sự là càng hiền càng hung ác, không sai một chút nào.
Trước một Âu Cơ bá đạo như vậy Phạm Thiên không biết làm gì khác hơn là giành ra một phút để mặc niệm cho Lạc Long.
"Vậy em cứ về lo liệu trước đi, tiện lo cho Tuyết Lan hộ anh một chút luôn." Phạm Thiên nói.
"Hả, anh định đi đâu. Không được, em muốn theo anh cơ." Tuyết Lan bất mãn kêu.
"Nào, ngoan nào. Anh có chút việc nên đi chút thôi, em đi về trước đi."
"Nhưng chẳng phải anh vừa hứa..."
"Anh biết. Đừng lo, anh đi thăm mấy người đã giúp đỡ anh trong sự kiện thôi. Đi nói cái lời cảm ơn ấy mà, có gì nguy hiểm được."
Phạm Thiên kiên nhẫn giải thích nhưng Tuyết Lan vẫn cứ nhất quyết muốn đi theo. Hết cách, Phạm Thiên đành phải dùng đến hạ sách này.
Bộp.
Nhẹ nhàng đánh ngất Tuyết Lan, Phạm Thiên nói:
"Lại phiền em rồi. Nếu nó quậy cứ đánh ngất luôn đi, phân thân mà thôi không phải lo."
Âu Cơ gật đầu bế theo Tuyết Lan rời đi cùng với linh hồn của Cuồng Sư.
Phạm Thiên không còn việc gì cũng đi ra ngoài.
"Xong rồi hả." Lạc Long ngậm trong miệng cây kẹo mút nói.
"Xong rồi. Mà mày biết chưa."
"Biết gì."
"Mày nói xem."
Hơi suy nghĩ một chút, Lạc Long mở miệng:
"Bình thường, đã có ý định giết người thì phải chuẩn bị tâm lý nhận kết cục càng thảm hơn. Em ấy làm vậy thì cũng ác đấy nhưng nếu là với thằng đó thì bình thường."
"Nhưng tao hỏi mày biết chưa mà."
"..."
Trầm mặc một hồi Lạc Long khó khăn nói:
"Chưa, tao con mẹ nó cũng là lần đầu thấy a, dù sao từ trước tới nay ai dám nổi lên sát ý với tiểu thư duy nhất, người kế thừa của Âu gia kia chứ."
Nói xong Lạc Long cười khan cảm thán:
"Sau này khó a, tao có nên quay xe luôn không, chắc vẫn kịp nhỉ."
"Nếu như mày không sợ chết thì có thể thử." Phạm Thiên thản nhiên nói.
Cạn lời, Lạc Long bất đắc dĩ phải chuyển chủ đề.
"Mày thế nào, khỏi được không."
Phạm Thiên dừng lại một chút rồi nói:
"Không thể, đôi mắt này xem như là mù rồi, không có khả năng chữa khỏi."
"Không thay được hả."
"Không."
Nếu là bình thường tứ tinh tất nhiên có thể nhưng hắn còn là một nguyên anh tu sĩ, cơ thể cùng linh hồn đang trong quá trình hòa làm một. Trừ phi là dùng mắt của một người ngang hàng cảnh giới hoặc ít nhất là gần bằng tới thay.
Nhưng thế giới này thì lấy đâu ra tu sĩ chứ. Đừng nói nguyên anh hay kim đan đỉnh phong, liền luyện khí cũng không có.
Thật ra cũng không phải là hết cách, Phạm Thiên chỉ cần phế đi tu vi, từ bỏ hệ thống tu hành thì tất nhiên sẽ có thể thay mắt như bình thường.
Nhưng hắn không làm vậy, hắn muốn mạnh lên, mạnh hơn thật nhanh để hoàn thành nhiệm vụ cho nên hắn chắc chắn sẽ không làm vậy.
Đột nhiên Phạm Thiên lại đưa hai tay lên ôm đầu, hai chân lại không đứng vững muốn ngã xuống.
Một đôi tay như đã biết trước đưa ra đỡ lấy hắn.
"Sao lúc này mày cũng cố tới mức muốn ngất đi thì thôi nhỉ, thích chết lắm à, nghỉ sớm chút cũng đâu có sao." Lạc Long hơi tức giận nói.
Đúng vậy, Phạm Thiên lại cạn kiệt thần thức. Con hàng này hết lần này đến lần khác đều không chừa, vẫn muốn sử dụng thần thức đến cực hạn cho cạn kiệt thì thôi.
"Ai biết được, mày đưa tao đi a, dù sao tao là không nhìn thấy gì rồi." Phạm Thiên nói.
"Sẽ không phải là mày cố tình a."
"Sao có thể chứ, tao đâu rảnh. Mà sao mày lại biến về mặt đàn ông rồi."
"Thì mặt này hợp đi xin lỗi hơn chứ sao, mày có ý kiến gì à."

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống, truyện Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống , đọc truyện Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống full , Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống full , Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top