Chương 9: Trận chiến khó khắn, kết thêm bạn mới
Hôm sau, Phạm Thiên ngủ một mạch đến chiều liền ra sân đấu chuẩn bị đánh tiếp, đen là vết thương ở bụng không đủ nặng, chữa cũng được kha khá rồi.
Tới nơi Lạc Long đã ở sẵn nơi này, bất ngờ là mặc dù ánh mắt của đám người càng đỏ, càng hận, so hôm qua càng muốn điên tiết nhiều lắm nhưng không ai thách đấu Phạm Thiên, hắn thắc mắc thử quay qua hỏi Lạc Long.
"Ầy, nói thế nào đây nhỉ, đơn giản là sáng nay nữ thần tới đây rồi có tâm sự với mọi người một chút. Sau vài đường múa kích thì mọi người bị thuyết phục luôn không dám đánh mày nữa."
Nghe được Phạm Thiên cũng chỉ có thể cười khổ, xem ra cô vợ này đào xong vẫn là rất chịu lấp hố đó chứ, mặc dù lấp hơi muộn nhưng về vẫn phải cảm ơn một tiếng mới được.
Đã không ai đánh thì Phạm Thiên liền chủ động đi đánh, lần này Tiền Nhiều không còn nhiều tiền nữa, bất lực nạp tiền mà bị Phạm Thiên đánh bại. Chỉ là hắn cũng rất bất ngờ, hôm qua hắn có tra trên mạng về danh hiệu, mặc dù chỉ có mấy cái thường gặp cùng rất yếu và có công dụng y hệt nhau nhưng đủ rồi. Phú ông tiền tỉ là phải có tài sản tiền tỉ mới đạt được, mặc dù sức mạnh tăng lên nhờ nạp là có hạn nhưng trong một, hai tinh cũng là rất nhiều, cực hạn có thể tăng tới cấp 29.
Một đường càn quét, Phạm Thiên đi thẳng tới top 14 rồi dừng lại, dù sao cấp của hắn vẫn quá thấp, đi đến đây là cực hạn rồi.
"Nha lão Thiên, vậy mà lại lên được tận top 14 cơ đấy, đi ăn mừng không anh bao!" Lạc Long cười hớn hở nói.
Phạm Thiên nhìn xem hắn rồi lại nhìn sang người con gái bên cạnh. Người này hắn cũng gặp mấy lần rồi, đều là những lúc đi bên cạnh Lạc Long, không muốn làm bóng đèn Phạm Thiên liền từ chối.
"Thôi bỏ, tao cũng không có nhiều thời gian vẫn là về bế quan tăng cấp thôi!"
Nói xong Phạm Thiên liền trở về đóng cửa tu luyện và không quên lấy điện thoại gửi lời cảm ơn cho Tuyết Nhan....
Hai tháng sau, Phạm Thiên mở cánh cửa đã đóng một tháng ra. Khí tức của hắn bây giờ so Tiền Nhiều lúc trước còn muốn mạnh hơn một chút.
"Mở bảng cá nhân!" Phạm Thiên mặc niệm trong đầu, một giao diện hiện ra trước mắt hắn.
Tên: Phạm Thiên
Tuổi: 15
Đẳng cấp: 18
Chức nghiệp: hồn sư
Vũ hồn: long huyết chi lực
Hồn kỹ: luyện thể, long văn
Công pháp: ẩn nặc khí tức, xuân phong trảm, lăng ba vi bộ, đoạn thủy quyết,...
Túi đồ: 10 ô
Danh hiệu: (không có)
Trong hai tháng này, nhờ tài nguyên học sinh giỏi nên Phạm Thiên tiến bộ vẫn là rất nhanh, vốn còn muốn tiếp tục cẩu lấy trong phòng nhưng Lạc Long lại bảo hôm nay phải đi kiểm tra giữa kỳ nên hắn đành phải ra ngoài, mà cũng không sao lắm vốn cũng sắp chuẩn bị ra ngoài đi học một buổi bắt buộc rồi.
Lại tập kết ở sân đấu, đã có bảng đấu sẵn rồi, chỉ việc tìm đúng sân đấu của mình thôi.
Trận đấu này cả năm nhất sẽ cùng đánh, giới hạn cấp của mọi người là 20 ai hơn sẽ bị ép trở về để đánh. Kết quả trận đấu sẽ không ảnh hưởng đến thành tích mà là những gì mình thể hiện được, nhưng top 10 vẫn là sẽ có thưởng rất phong phú.
Phạm Thiên nhìn quanh, quả nhiên năm nhất đều có ở đây, đông vô cùng gần nghìn người chư không đùa, đây còn là những người đợi ba năm được lên thẳng năm hai rồi nếu không còn nhiều nữa.
Dựa theo sắp xếp, Phạm Thiên đi đến sân đấu số 11. Đối thủ là một cô gái cấp 18, chức nghiệp pháp sư cái này rất dễ nhìn ra, cầm cây gậy to tổ bố với quả mũ đặc trưng kia thì giấu bằng niềm tin.
Dễ dàng hạ gục đối phương, Phạm Thiên tranh thủ đi xem những người khác.
Quả không hổ là Tuyết Nhan, một xiên liền đem đối thủ đánh bại. Cô nàng hay đi bên Lạc Long cũng chiến thắng rất dễ dàng, còn chưa cần đến chức nghiệp mà chỉ dùng vũ khí đã ép được đối thủ xuống sàn. Lạc Long bên này cũng thế, nhờ tí máu của Phạm Thiên mà có thể dễ dàng trấn áp đối thủ. Những trận như này rất nhiều cho nên Phạm Thiên cũng không có được quá nhiều thông tin về những học sinh khác.
Mọi người vẫn liên tục chiến thắng, dễ dàng nhất là Tuyết Nhan, Phạm Thiên cũng khá phí sức mới vào được top 16, cho đến lúc này thì mọi người vẫn còn đầy đủ cho đến trận chiến tranh top 8. Lạc Long gặp cô nàng hay đi bên cạnh hắn, Phạm Thiên còn tưởng sẽ gặp được một trận đánh hay kết quả chưa gì đã xong rồi. Tốc độ bàn thờ nhận thua luôn, Lạc Long chủ động rút lui.
"Đậu ma, mày làm cái éo gì vậy, máu tao cho mày vẫn còn đi sao lại nhận thua rồi, không cho tao được lý do hợp lý thì hôm nay mày xác định nha con!" Phạm Thiên giận dữ đánh Lạc Long, vừa đánh vừa chửi.
Lạc Long chỉ dám ôm đầu phản bác:
"Hết cách, tao không dám nha, đổi thành mày thì cũng sẽ làm như tao thôi!"
"Chưa đủ thuyết phục nói rõ ra xem nào!" Phạm Thiên vẫn đánh nói.
"Tao đã bảo rồi còn gì nữa, có một việc mà tao phải có quyền thừa kế mới làm được dù chỉ là quyền tranh thôi, và cũng bảo có người bắt tao để tóc dài còn gì nữa. Là nàng đó, thanh mai trúc mã của tao, vị hôn thê của tao, vậy mày nói xem tao phải làm thế nào, huống chi đánh cũng thắng không được."
Phạm Thiên dừng tay lại, hai mắt trừng to lên nhìn Lạc Long như muốn nói: đù, cái người hay đi bên cạnh lại là vợ mày á, sao không nói sớm.
"Mày không hỏi, lại cũng không cho tao cơ hội nói liền lao vào đánh đập rồi, mày còn hỏi tại sao à!" Lạc Long ủy khuất nói.
Phạm Thiên ngượng ngùng, nếu vậy thật đúng là không đánh được, dù thắng được hay không cũng sẽ thua. An ủi Lạc Long một chút Phạm Thiên liền quay sang nhìn trận đấu một người khác.
Người này tên Thánh Văn Gióng, chức nghiệp vật lý pháp sư cường hóa cơ thể. Vũ khí là một cây côn và bộ giáp được tạo ra nhờ ma thuật, chả hiểu sao Phạm Thiên cứ cảm thấy hắn còn thiếu con ngựa với vũ khí là cây tre thì hợp hơn nữa. Nếu phải cho đánh giá thì Phạm Thiên chắc chắn người này rất lợi hại, tuy không thể tấn công từ xa như những pháp sư khác nhưng tầm trung và cận chiến lại cực tốt, kinh nghiệm chiến đấu nhiều, nếu cứ đà này thì hắn và Phạm Thiên rất có thể sẽ gặp nhau ở trận tranh vào chung kết. Mà top 4 lúc đó Phạm Thiên cũng đoán ra gồm những ai rồi, hắn, Tuyết Nhan, vợ Lạc Long và Thánh Gióng.
Có thể gặp Thánh Gióng là tốt nhất, hai người kia đều có chút không tiện đánh, còn Lạc Long thì đi đánh tranh top 10 rồi giành được top 9.
Vào trận Phạm Thiên liền vui vẻ, Thánh Gióng là đối thủ của hắn vận khí rất tốt.
Vừa tới liền đánh cũng không cần giới thiệu cái gì, đến lúc này mà còn không biết gì về đối thủ của mình vậy chỉ có thể là thằng ngu.
Hai người lao vào đánh nhau túi bụi. Phạm Thiên từng chiêu kiếm biến hóa khôn lường, bộ pháp khó đoán liên tục tránh né rồi tìm cơ hội tấn công. Thánh Gióng vung côn lực chấn tất cả, miễn hắn còn tấn công Phạm Thiên liền không dám tùy tiện lại gần.
Đả cẩu bổng pháp quật Phạm Thiên túi bụi, Phạm Thiên cũng không chịu thua bật long văn lên ăn miếng trả miếng trao đổi thương.
Hai bên đều không ngại thương nặng toàn lực chém giết không lưu giữ lại, nếu ai không biết còn tưởng đây là sinh tử chi chiến.
Gậy tới kiếm đi, từng vết thương ngày càng rõ ràng trên cơ thể, máu hai người dần vẩy khắp sân đấu, Thánh Gióng vui sướng cười to:
"Hảo hán, như này mới là đánh nhau chứ, khốc liệt như này mới là chiến đấu chứ ha ha ha tới đi, tới đi!"
Đột nhiên tấn công dồn dập hơn, bỏ qua kỹ xảo mà tập chung vào sức mạnh làm cho Phạm Thiên không quen, Thánh Gióng muốn chính là điểm này, cây gậy trong tay hắn đột nhiên dài ra đâm thẳng về thận Phạm Thiên, quá sợ hãi Phạm Thiên vội né ra, vết thương hôm qua chưa khỏi hôm nay lại được đục lại làm vết thương càng nặng hơn.
Thánh Gióng đổi cách tấn công, không tiếp tục cận chiến mà đổi sang tầm trung. Cây gậy pháp thuật trong tay hắn thụt ra thụt vào liên tục đâm Phạm Thiên thương tích đầy mình.
Thấy bản thân đang dần bị dồn về mép sàn đấu, Phạm Thiên bùng cháy tinh huyết của bản thân. Nếu là lúc trước hắn tất nhiên sẽ không vì một trận đấu mà làm vậy nhưng bây giờ chỉ cần không phải đốt quá nhiều thì không đáng lo, mặc dù sẽ suy yếu nhưng không tổn hại căn cơ nghỉ ngơi chút là được.
Cưỡng ép sử dụng chiêu thức, các vết thương lại càng rách ra, máu chảy càng nhiều, khí tức ngày càng mạnh đến ngang cấp 20 thì dừng lại, mặc dù không phải cấp thật nhưng cũng ngang nhau
Thánh Gióng thấy Phạm Thiên dùng ra chiêu cuối cũng vứt gậy đi bắt đầu niệm chú dùng toàn lực liều mạng.
"Loạn long thập bát kiếm, đệ nhị kiếm - bách long quân."
Hư ảnh một trăm con rồng hiện ra, theo từng đường kiếm của Phạm Thiên đàn rồng cũng bay theo lao thẳng tới đối thủ.
Thánh Gióng lúc này cũng kết thúc niệm chú, người cưỡi ngựa sắt tay cầm cây tre tư thế oai hùng tiêu sái cười lao thẳng tới. Từng gậy quật bay con rồng đường kiếm, thương thế nhiều thêm nhưng không ngừng lại vẫn tiếp tục tiến lên.
Phạm Thiên cũng không ăn chay, từng chém hướng thẳng Thánh Gióng không dừng lại dồn dập tấn công khiến hắn không thể tiếp cận.
Đây là một cuộc đọ sức bền xem trước là Thánh Gióng bị hạ gục hay Phạm Thiên trước không chịu được mà ngã xuống.
Thấy không ổn, Phạm Thiên cắn răng gầm lên một tiếng tiếp tục đốt cháy tinh huyết, tốc độ tấn công tăng lên, hư ảnh rồng biến thành hai trăm. Thánh Gióng dần bị lấn áp nhưng quyết không chịu thua:
"Ha ha ha thoải mái, một trận chiến tuyệt vời, sau trận chiến này chúng ta có thể làm bạn đó, giải quyết đi."
"Xuyên không côn."
Một gậy quật ra, cây tre trong tay Thánh Gióng như bỏ qua khoảng cách không gian đánh thẳng tới Phạm Thiên không thể né tránh.
Phạm Thiên biết vậy cũng từ bỏ tất cả chém tới, hai bên va chạm nhau kịch liệt.
Ầm, một tiếng nổ lớn, bụi mù khắp sân đấu. Đợi bụi tản đi chỉ thấy cả hai người đang nằm đó không còn sức chiến đấu, cây kiếm Tuyết Lan tặng gãy thành từng mảnh, kiếm trường cho cũng không thoát khỏi số phận.
"Làm sao mà lại liều mạng vậy?" Thánh Gióng khó khăn hỏi.
"Khụ khụ, tôi muốn thắng trận này!"
"Chưa đủ."
"Nếu thắng thì trận sau hoặc đánh với vợ hoặc là vợ thằng bạn thân!"
"Ha ha ha hiểu rồi, cho nên trận này mới liều vậy chứ gì, như vậy trận sau có rút lui cũng hợp lý."
"Làm quen nha, Thánh Văn Gióng cứ gọi Gióng là được!"
"Phạm Văn Thiên, cứ gọi Thiên là được rồi."
Thánh Gióng nhìn xem Phạm Thiên rồi đầu hàng, đừng tưởng cả hai đều hết sức nhưng hắn vẫn thấy được trên người Phạm Thiên có một hình xăm mặc dù đã rất nhạt. Điều này chứng tỏ hắn vẫn còn chút sức cuối, ít nhất thì đá Thánh Gióng ra khỏi sân là không vẫn đề, chẳng qua là cho hắn mặt mũi thôi.
Trận đấu kết thúc, Phạm Thiên hết sức lên quán quân cũng không cần tranh nữa.
Nhanh hơn tất xả mọi người, Lạc Long xông thẳng lên dìu Phạm Thiên về để lại hai ánh nhìn sững sờ đằng sau.
"Đây dịch trị thương cao cấp này bú lẹ đi!" Lạc Long đưa Phạm Thiên một lọ dịch nói.
"Không vội, trận đấu thế nào?" Phạm Thiên tiếp nhận lọ dịch hỏi.
"Đừng lo, Âu Cơ đi lên liền đầu hàng rồi, không có gì đặc biệt."
"Đẹt, Tuyết Nhan bá thế á, sao đối thủ ép ép sớm thế?" Phạm Thiên ngạc nhiên hỏi.
Lạc Long cũng ngạc nhiên trả lời:
"Đậu, tao chưa nói Âu Cơ là bạn thân Tuyết Nhan à, chính xác thì là đàn em uy tín trung thành vờ lờ luôn cơ ai da."
Bốp
"Tất nhiên là chưa ai da đau."
Phạm Thiên đánh cho Lạc Long cái rồi vội dùng bình dịch, thật sự là quá đau rồi.
"Thôi bềnh tễnh đê, cứ về phòng mà từ từ nghỉ ngơi!"
Hai người cùng nhau trở về trong ánh hoàng hôn tuyệt đẹp, một cảnh tượng tuyệt vời làm cho người thấy phải rơi lệ cảm động vì tình đồng chí. À, ngoại trừ hai cô nàng nào đó đang chua vãi ra đằng sau.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!