Hai chân nhẹ nhàng điểm xuống đất, thân hình Doanh Thừa Phong giống như được gắn lò xo vút lên giữa không trung.
Mặc dù chỉ có chân khí tầng thứ nhất nhưng động tác của hắn vô cùng nhạy bén, cộng thêm lực lượng bản thân nên đã vượt xa người bình thường. Đặc biệt là lúc hắn vận hành chân khí xuống hai chân thì lại vô cùng linh hoạt, giống như sự kết hợp giữa một con mã hầu và một con chuột túi, chạy băng băng trên con đường nhỏ gập ghềnh.
Không lâu sau, hắn đã đến cửa hàng rèn bỏ hoang ấy.
Nơi này vốn là địa bàn của Doanh gia. Người trong thôn đều biết lúc Doanh Lợi Đức còn trẻ từng tu luyện cùng học tập kỹ thuật rèn ở nơi này. Đối với bọn họ, nơi này như là một thánh địa trong thôn nên rất ít người đến đây.
Cũng bởi nguyên nhân này, cho nên Doanh Thừa Phong mới yên tâm cất thanh trường kiếm mình rèn ra ở nơi này.
Lấy ra trường kiếm cùng đoản châm từ cái hốc bí mật, tại khoảnh khắc cầm lấy đoản châm, trong nội tâm của Doanh Thừa Phong chợt sinh ra một cảm giác khác thường
Cây đoản châm này chính là quà sinh nhật mà mấy năm trước Doanh Lợi Đức tặng hắn, khi hắn luyện Dưỡng Khí Công đến tầng thứ nhất .
Sở dĩ thúc thúc tặng cây châm này cho mình, bởi vì trong lòng ông rất kỳ vọng vào mình. Chẳng qua, biểu hiện mấy năm nay của hắn lại khiến cho thúc thúc đau lòng lẫn thất vọng, thậm chí còn muốn bỏ mặc cho xong.
Khẽ lắc đầu, trong lòng của Doanh Thừa Phong lại trỗi dậy sự kiên cường, hắn thì thầm: "Hãy chờ xem, nhất định con sẽ không để cho người thất vọng!"
Tĩnh tâm lại, hắn vận hành chân khí trong cơ thể, đoản châm lại một lần nữa được kích phát ra một tia hào quang bạch sắc nhàn nhạt.
Ánh mắt dừng lại ở bên trên trường kiếm, trong lúc chân khí lưu động, hắn đã tìm ra điểm tạm dừng ngày hôm qua.
Sau đó, cổ tay của hắn khẽ động, tia hào quang chập chờn lại một lần nữa hạ xuống thân kiếm.
Theo chuyển động không ngừng của đoản châm, chân khí trong cơ thể Doanh Thừa Phong không ngừng tiêu hao. Hơn nữa, cùng với di động liên tục của tia hào quang bạch sắc, chân khí trong cơ thể hắn còn tiêu hao thêm gấp bội.
Khắc linh văn trên thân kiếm giống như phong trào thể dục thể thao ở kiếp trước của Doanh Thừa Phong.
Kỉ lục thế giới của người người chạy 100m khi nhân lên một trăm lần tất nhiên không thể giống kỉ lục thế giới của người chạy 10.00m.
Một người chạy càng lâu thì thể lực của hắn sẽ không ngừng tiêu hao theo thời gian, hơn nữa phải dùng cấp số nhân để tính .
Vận động viên chạy 100m có thể dùng hết sức mình để chạy nước rút trong đoạn đường này, nhưng nếu khoảng cách được tăng thành 10.000m thì người dùng hết sức để chạy nước rút 100m chắc chắn sẽ không phải là cán đích người đầu tiên, nhưng tuyệt đối sẽ là người gục ngã đầu tiên.
Cùng nguyên lý trên, nếu muốn khắc một phần mười linh văn hoặc ít hơn thì chỉ cần chân khí Dưỡng Khí Công tầng một là có khả năng nỗ lực hoàn thành. Nhưng nếu số lượng linh văn càng nhiều, thì lượng chân khí tiêu hao không biết sẽ tăng lên bao nhiêu lần. Hơn mười dặm xung quanh thôn, e rằng chỉ có Doanh Lợi Đức mới có thể tự một mình làm một mạch mà hoàn thành việc này.
Cổ tay đột nhiên ngừng lại, hào quang trên đoản châm đã đột ngột biến mất.
Khẽ thở ra một hơi dài, Doanh Thừa Phong lắc đầu. Mặc dù không cam lòng, nhưng lo ngại chân khí khô kiệt nên hắn cũng chỉ bất đắc dĩ bỏ qua.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng điều tức.
Một canh giờ lúc sau, chân khí bên trong đan điền lại tràn đầy.
Từng luồng chân khí lại theo kinh mạch chảy vào trong đoản châm, bạch quang như ẩn như hiện một lần nữa xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!