TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 19
Lúc rời khỏi nhà ăn, Lâm Diêu dắt Tư Đồ đến chỗ bức tường, dù bận nhưng Lâm Diêu vẫn ung dung đứng nhìn Tư Đồ tự thân làm mẫu!
Tư Đồ đầu tiên nhảy lên tường, nhìn thấy bụi cây bên dưới thì ngây ra một chút, chợt nghe người bên dưới nói, “Đừng miễn cưỡng bản thân, làm không được tôi cũng không cười anh đâu.”
Nghe thế nào cũng không giống an ủi, Tư Đồ dở khóc dở cười.
Thả người nhảy xuống!
Kết quả, Tư Đồ vẫn làm bụi cây ngả nghiêng tùm lum, Lâm Diêu đi tới cố gắng hồi phục hình dáng ban đầu cho bụi cây, nhưng hắn lại không để chút mặt mũi nào cho đám thực vật xanh biếc.
Lâm Diêu đứng lên nói, “Xem ra không có dụng cụ hỗ trợ là không được.”
“Dụng cụ, bây giờ khu nhà mới có rất nhiều chỗ đang tu sửa, thang hay này nọ đều dễ mượn, nhưng mà…”
“Vấn đề là, hung thủ vác một cái thang lớn đi tới đi lui thì chẳng khác nào rất ngu xuẩn?” Tư Đồ nhìn xung quanh, “Nếu hung thủ dùng thang gấp thì sao nhỉ?”
“Anh cho hả? Nếu không có yêu cầu đặc biệt, thang sửa chữa cũng chỉ có thể gấp lên xuống, tuyệt đối không thích hợp để giết người!”
“Nhưng em có chắc chắn là hung thủ dùng cách này để gây án không?”
Lâm Diêu nhìn Tư Đồ, “Lẽ anh anh có cao kiến khác?”
“Không có.
Anh có ý kiến giống em, mấu chốt của vấn đề là, hung thủ làm cách nào không làm hư bụi cây bên dưới mà vẫn quay lại khu nhà cũ được?”
“Từ lúc vụ án xảy ra tới giờ, Bạch Nhuận Giang và Thân Vệ Bình không hề gián đoạn việc tuần tra, tôi nghĩ hung thủ vẫn còn chưa xử lý dụng cụ.
Như vầy tôi, tôi phụ trách khu nhà mới, anh phụ trách khu nhà cũ.”
“Em muốn tìm?”
“Đương nhiên là muốn rồi! Chẳng lẽ anh nghĩ nó tự có chân đi tìm anh hay hung thủ tốt bụng mang tới cho anh?” Tư Đồ nhớ lại hồi mới bắt đầu vụ án, hắn nằm trên đùi Lâm Diêu thảo luận vụ án, xem ra mộng đẹp vỡ như bong bóng rồi.
Nhìn Lâm Diêu đi về phía cửa chính khu nhà mới, Tư Đồ hoạt động hai chân, bắt đầu càn quét khu nhà cũ.
Trong khoảng đất giữa hai bức tường nhà mới và nhà cũ chỉ cách chừng 5m, lúc đi tới cuối đường, từ xa nhìn lại sẽ giống chữ bát (八).
Bên trái là bức tường của khu nhà cũ, bên phải là của khu nhà mới.
Bên ngoài khu nhà cũ ngoại trừ bụi cây ra thì không còn gì khác, còn bên khu nhà mới là suối nước nóng ngoài trời mở vào ba mùa xuân hạ thu, mùa này đã đóng cửa, ngoài cửa chỉ đặt hai chiếc ghế và một cái bàn, đều đặt cố định trên mặt đất.
Tư Đồ phải thừa nhận, mình đi tới hơn mười giờ đêm vẫn không có thu hoạch! Ở bên Lâm Diêu chắc cũng không có phát hiện gì, chi bằng gọi điện sớm một chút.
Xoay đầu nhìn thoáng qua khu nhà cũ, bóng của Tư Đồ biến mất trong bóng đêm.
Trên thực tế cũng như Tư Đồ đã nghĩ, Lâm Diêu không thu hoạch được gì.
Trên đường về Lâm Diêu định mua ít đồ thì nhìn thấy Trương Ny đạp xe đạp đi dạo.
“Trương Ny!” Lâm Diêu lên tiếng kêu cô.
“A, Lâm Diêu!” Lúc này, Trương Ny không gọi là Lâm cảnh quan nữa.
Trương Ny dừng xe bên cạnh Lâm Diêu.
“Trễ vậy rồi sao cô còn ở ngoài?” Lâm Diêu hỏi.
“Mới ăn khuya nên đạp xe tiêu hóa.” Trương Ny cười có chút khoa trương.
“Tôi muốn đi mua đồ, không bận thì đi cùng đi.” Lâm Diêu mời.
“Được, lên đi, tôi chở anh đi.”
“Tôi thích đi bộ hơn.”
Trương Ny không nói gì nữa, xuống xe dắt đi bên cạnh Lâm Diêu.
“Đây là kì nghỉ tôi hy vọng đã lâu, vốn định tới đây nghỉ ngơi ung dung thoải mái, kết quả lại gặp án mạng, kì nghỉ này căn bản bị lãng phí vô ích.” Lâm Diêu tìm không ra trọng tâm câu chuyện, lúc này lại làm Trương Ny để ý.
“Tôi cũng vậy.
Sau khi nghe đoàn phim định địa điểm quay, ngày nào tôi cũng trông ngóng, nhưng bây giờ xảy ra vụ án… Đúng là, không biết nên nói gì cho phải.”
“Nghe cô nói vậy, trước đây đã từng tới đây?”
“Tới rồi.
Trước đây tới chơi với bạn, khi đó tôi chưa có danh tiếng.
Muốn đi đâu cũng được, không giống bây giờ.”
“Trách không được, hôm đó tôi thấy cô và chị Liễu nói chuyện với nhau, cảm thấy hai người đã quen biết từ trước.”
Trương Ny sửng sốt nhưng mau chóng nở nụ cười.
“Anh cũng biết chị ấy?”
“Tôi từng tới quán cơm nhỏ của chị.”
“Tôi cũng vậy! Món ăn chỉ làm ngon ơi là ngon!”
“Nói vậy, hai người đã quen biết trước?”
“Cũng không lâu lắm.
Sau khi tôi đến đây cùng đoàn phim, chuyện đầu tiên là tới quán cơm, Dế nói tôi là quỷ đói nhập hồn.”
“Dế?”
“Trợ lý của tôi, chị ấy họ Khúc, tôi gọi chỉ là Dế (*).
Lâm Diêu, mấy hôm nữa tôi có thời gian, chúng ta đi ăn được không? Tôi kêu Dế đi với tôi, chỉ lại không chịu.”
(*) Họ Khúc (曲) đồng âm với chữ 蛐 (Con dế)
“Được, chừng nào?”
“Cuối tuần năm giờ chiều, gặp trước cửa chính.”
“Được.”
“Tốt quá! Rốt cuộc cũng có người đi với tôi! Chúng ta không gặp không về!” Trương Ny trông vô cùng vui vẻ, kích động ôm Lâm Diêu một cái! Không đợi hắn phản ứng đã buông tay ra, leo lên xe vừa đạp đi vừa xoay đầu vẫy tay với hắn.
Vừa đạp vừa xoay đầu nhìn nên xém nữa Trương Ny đụng vào ven đường, làm Lâm Diêu không thể nhịn được cười.
Nhìn Trương Ny đi, Lâm Diêu định đi mua đồ, nương theo ánh đèn nhìn vào cửa thủy tinh, hắn thấy bóng dáng của Tư Đồ cách đó không xa, trong lòng khẽ run, lúc nãy Trương Ny ôm hắn, nhất định đã bị Tư Đồ nhìn thấy.
Lâm Diêu không xoay đầu gọi Tư Đồ, chờ lát nữa xem hắn có hỏi không, dù sao cũng phải về thảo luận vụ án.
Lâm Diêu vào mua đồ rồi quay ra, lúc ra như vừa mới gặp Tư Đồ.
“Sao lại chạy tới đây?” Tư Đồ cười hì hì hỏi.
“Tới mua đồ.” Lâm Diêu chờ hắn nhắc tới chuyện kia.
“Mua cái gì?”
“Kem đánh răng với khăn tay.” Sao còn chưa hỏi?
“Còn định đi đâu nữa không?”
“Không.
Còn anh?” Hắn chắc chắn nhìn thấy mà, sao không hỏi?
“Về phòng đi.”
“Ừ, về phòng.” Xem ra hắn sẽ không hỏi… Tại sao hắn lại không hỏi, chẳng lẽ nghĩ không cần hỏi sao? Sẽ không, cho dù nói thế nào, Trương Ny bây giờ vẫn bị tình nghi cho dù hắn có nghĩ hành động thân mật giữa mình và Trương Ny là thế nào, hắn cũng đều nên hỏi.
Mà chính hắn lại không hề đề cập tới…
Trên đường về, Tư Đồ nói bên khu nhà cũ không phát hiện được gì, Lâm Diêu cũng nói cho hắn nghe tình hình bên mình.
Không có ai nhắc đến chuyện vừa rồi.
Vừa mới đi tới cửa, Tư Đồ dừng bước.
“Tiểu Diêu, anh muốn xem lại hiện trường.”
Lâm Diêu im lặng, vỗ vỗ lưng hắn, xoay người đi về phía nơi ở của Lý Phong.
Tư Đồ chạy mấy bước đuổi theo Lâm Diêu, mỉm cười nắm tay hắn.
Hai người này đâu có giống đi xem hiện trường, hoàn toàn là đi dạo trong hạnh phúc!
Lần trước dọa sợ Lý Phong, lần này Lâm Diêu gõ cửa tương đối ôn hòa.
Lúc Lý Phong mở cửa nhìn thấy bọn họ, không nói gì, tránh đường cho hai người vào.
Lý Phong này thật đúng là có sức ăn, Lâm Diêu nhìn trong phòng bày đủ thứ đồ ăn vặt.
Lý Phong hoàn toàn xuất phát từ tâm lý tò mò, đi theo hai người vào phòng của Phùng Hiểu Hàng.
Mở đèn lên, Tư Đồ hỏi Lý Phong, “Lý Phong, ở đây từng xảy ra án mạng, sao cậu còn dám ở lại?”
“Hai hôm trước em ở phòng khác, sau khi bắt được hung thủ em mới quay lại.
Haha, bây giờ trong đoàn chỉ có mình em được hưởng thụ không gian một người, em không có ngu đâu.” Lý Phong cầm chai cola to, đứng trước cửa nói với Tư Đồ.
Lúc Lý Phong và Tư Đồ nói chuyện, Lâm Diêu đi vào phòng vệ sinh.
Bên trong rất sạch sẽ, cũng giữ nguyên dạng ban đầu.
Lâm Diêu thấy trên bồn để mấy cái chai.
Lâm Diêu cầm lên xem, dầu gội, dầu xả, sữa tắm, sữa rửa mặt, kem cạo râu, kem dưỡng da dùng cho ban ngày và ban đêm… Lâm Diêu càng ngày càng buồn bực, một người đàn ông sao có nhiều đồ rửa mặt hơn con gái nữa vậy? Đàn ông cũng đắp mặt nạ nữa hả? Đàn ông cũng dùng bao tay? Đàn ông cũng dùng xịt khoáng? Đây là đàn ông thật hả?
Lúc Lâm Diêu nổi đầy hắc tuyến trên đầu, Tư Đồ và Lý Phong ló đầu vào nhìn hắn.
Lâm Diêu phát hiện ánh mắt sai sai của bọn họ qua gương, liền đặt đồ xuống.
“Tiểu Diêu, em thích mấy cái này? Mặt nạ còn là mùi sữa tươi, có muốn thử không?” Tư Đồ tò mò hỏi.
“Anh mà dám dán cái gì lên mặt tôi, tôi sẽ bắn chết anh liền!” Lâm Diêu đánh rớt hộp mặt nạ trong tay Tư Đồ.
Thở phì phò đi ra ngoài.
Lâm Diêu đứng trước cửa, cẩn thận quan sát cả căn phòng.
Chờ hắn nhìn hồi lâu mới nói, “Lý Phong, bày biện trong này so với trước khi Phùng Hiểu Hàng chết, có thay đổi gì không?”
Vừa nghe câu hỏi của Lâm Diêu, Lý Phong hơi ngẩn người.
Tư Đồ lặp lại câu hỏi lần nữa, Lý Phong mới đi ra giữa phòng, cẩn thận quan sát.
“Không có gì không giống… Ảnh thích ném đồ lung tung lắm.”
“Không, ý chúng tôi là những vật vốn có có trong phòng.” Tư Đồ nói.
“Vốn có? Chẳng phải cũng chỉ là giường, ghế, bàn tủ thôi sao?”
“Lý Phong, cậu nhìn kỹ chút nữa.” Lâm Diêu vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lý Phong vỗ vào mặt, đi tới đi lui trong phòng.
“Đâu có gì sai đâu… Muốn em nhìn thì chỉ có cái thùng bằng da là đổi chỗ thôi.” Lý Phong chỉ vào chiếc thùng bằng da màu đen đặt dựa vào tường.
Tư Đồ đi tới mở thùng ra.
Thùng rất lớn, bên trong để rất nhiều thứ.
“Tiểu Diêu, theo lý thuyết thứ này phải bị Bạch Nhuận Giang lấy đi mới đúng, sao còn để ở đây?”
“Có thể ông ta đã kiểm tra cẩn thận rồi mới trả lại.
Lúc vụ án xảy ra bọn họ ở lại mấy ngày mà, lúc đi chắc sẽ không mang những thứ vô dụng theo.”
“Không phải.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) chương mới