TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 20
Về tới phòng, Tư Đồ và Lâm Diêu bắt đầu hệ thống lại manh mối.
Thời gian tử vong của Phùng Hiểu Hàng là trong khoảng 00:00 đến 1:00, người có thời gian gây án là Trương Ny, còn có trợ lý Khúc của cô, Thân Vệ Bình và Cung Hướng Tiền, cùng với Lương Cường.
Bọn họ đại thể đã nắm thời gian của Trương Ny và trợ lý, Cung Hướng Tiền và Thân Vệ Bình làm nhân chứng cho nhau, Tư Đồ vẫn giữ thái độ chờ lần thứ hai điều tra.
Mà Lương Cường thì không cần phải điều tra, Tư Đồ biểu thị, trên cơ bản có thể loại bỏ.
“Còn có Liễu Thục Tuệ, anh nghĩ chuyện Phùng Hiểu Hàng uy hiếp Trương Ny, chắc phải có liên quan tới Liễu Thục Tuệ.
Chúng ta có thể loại người này ra.” Lâm Diêu đi qua đi lại trong phòng khách.
“Tiểu Diêu, tối nay anh muốn tới nhà Liễu Thục Tuệ, lá thư đó anh không bỏ qua được, nhất định phải xem.”
“Tôi đi chung với anh.”
“Cũng tốt.”
“Bây giờ tôi vẫn có chỗ chưa rõ, hung thủ rốt cuộc làm cách nào để người chết ngoan ngoãn chịu trói?”
Tư Đồ nhìn dáng vẻ suy nghĩ của Lâm Diêu, vụng trộm mỉm cười.
Nụ cười này làm Lâm Diêu bất mãn, đi tới đá một cái vào ngực Tư Đồ!
“Muốn thẳng thắn sẽ được khoan hồng, hay chống cự sẽ nghiêm trị?”
“Thẳng thắn sẽ khoan hồng!”
“Nói!”
Tư Đồ cầm mắt cá Lâm Diêu, ôn nhu thả xuống, sau đó kéo hắn ngồi xuống bên người.
“Nếu em trói anh vào giường, anh cầu còn không được.”
“Cút qua bên kia, tôi nói cho anh… Tư Đồ, ý anh là hung thủ và người chết có quan hệ mập mờ?” Lâm Diêu chợt hiểu ra ý của Tư Đồ, đồng thời cũng không hài lòng với suy nghĩ của mình, tiếp nhận suy luận của Tư Đồ.
“Không phải mập mờ mà là quan hệ thể xác.
Không phải nói hung thủ và người chết có quan hệ người yêu, xem như là bạn giường, thỉnh thoảng trêu hoa ghẹo nguyệt chút xíu cũng rất bình thường.
Cho nên, hung thủ cũng có thể là nữ.”
“Nhưng mà trong kết quả báo cáo khám nghiệm hòa thượng xem được, người chết chưa từng có quan hệ.” Lâm Diêu nảy ra nghi vấn.
“Đàn ông không thể so với phụ nữ, phụ nữ có thể thông qua kiểm tra để biết từng quan hệ hay chưa, mà đàn ông chỉ cần tắm một cái, em rất khó biết hắn rốt cuộc có từng làm hay chưa.”
“Vậy nghi phạm có thể rút nhỏ lại.
Phụ nữ… Trương Ny, Liễu Thục Tuệ nhất định có một là hung thủ!”
Nhìn Lâm Diêu nói lời này, biểu tình không có biến hóa gì lớn, nhưng Tư Đồ có thể hiểu suy nghĩ trong lòng hắn, vì vậy lên tiếng hỏi, “Tiểu Diêu, hai người trong lòng em nghĩ chỉ là bị tình nghi chứ không có khả năng là hung thủ phải không?”
Lâm Diêu xoay đầu nhìn Tư Đồ.
“Anh đang nhắc nhở tôi?” Lâm Diêu cảm giác trong câu nói của Tư Đồ còn có dụng ý khác.
Tư Đồ cười như không có gì, nói hắn nghĩ nhiều rồi, Lâm Diêu trong lòng vẫn nói ‘Là anh nghĩ nhiều thì có’, nhưng vẫn không nói ra miệng.
Không biết xảy ra chuyện gì, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lâm Diêu suy đoán hung thủ là nữ, lại cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng không biết nằm ở đâu, cái này giống như có cục đá đè vào lòng, có chút khó chịu.
“Tư Đồ, cái loại keo trùm tóc này có thể để lại da này nọ không?” Lâm Diêu nghĩ thử.
“Nói không chừng là có, loại này vốn dính trên đầu, nói không chừng có dính tóc của hung thủ.
Có muốn mang đi kiểm nghiệm thử không?”
Lâm Diêu suy nghĩ một chút, cầm áo khoác lên.
“Đi đâu vậy?” Tư Đồ hỏi.
“Tôi bắt taxi vào thành phố, chuyển phát nhanh cho Tiểu Đường.”
Tư Đồ cười khổ, đứng dậy đi tới ôm lấy người sắp đi tới cửa.
“Anh muốn gì? Lúc này còn phá, thả ra.” Lâm Diêu tuy nói lời từ chối, nhưng thân thể lại đứng im cho Tư Đồ ôm, không giãy dụa.
Tư Đồ miễn cưỡng đưa mặt tới, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Bây giờ em có tới bưu điện người ta cũng không mở cửa, sáng mai rồi đi.
Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, lát nữa anh gọi em rồi chúng ta tới nhà của Liễu Thục Tuệ.”
Sao lại quên mất chuyện này chứ, đúng là không ở địa bàn của mình làm gì cũng bất tiện.
Lúc Lâm Diêu thở dài, Tư Đồ đã cởi áo khoác cho hắn, xoay người hắn lại, mặt đối mặt.
Trong mắt của Tư Đồ chứa đựng tình cảm nồng nàn, làm Lâm Diêu thiếu dũng khí đối diện với hắn, trên mặt hơi nóng, bị hắn ôm chẳng có chút khí lực.
“Định kêu tôi nghỉ ngơi sao còn chưa buông tay?” Lúc nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng, trong giọng trầm thấp nam tính còn có từ tính, làm người ta mê mẩn.
Nhìn người trong lòng, Tư Đồ cứ vô thức mỉm cười, ôn nhu, thưởng thức, thương yêu, dâng hết tình cảm truyền cho người trong lòng.
“Anh biết lúc này không thể quấn lấy em, để anh ôm một cái chắc là được đi nhỉ?”
“Anh đang quấn tôi đó.”
Nhìn mặt người trong lòng đỏ mặt có cảm giác muốn nếm thử, Tư Đồ có chút kích động.
“Vẫn nên đưa em đi ngủ, định lực bây giờ của anh không tốt.
Nếu bị em đốt thành cây đuốc, chắc sẽ chết không toàn thây quá.” Tư Đồ nhạo báng bản thân, nắm tay Lâm Diêu kéo lên lầu.
Nhìn bóng lưng Tư Đồ cao to, Lâm Diêu biết hắn đang suy nghĩ điều gì, nhưng vì vấn đề vụ án nên bọn họ không thể bàn chuyện yêu đương, nhớ tới biểu tình nhẫn nhịn của hắn, trong lòng ít nhiều vẫn có kính nể.
Lâm Diêu rất rõ, lúc một người đàn ông bị dồn nén tình d*c, rất khó kiếm nén, mà Tư Đồ có thể nhẫn nhịn tới bây giờ, ngoại trừ quan tâm tới vụ án còn có tôn trọng mình, cái này cho dù Tư Đồ không nói, Lâm Diêu cũng rất rõ ràng.
Tới trước phòng Lâm Diêu, Tư Đồ giúp hắn mở cửa.
“Nghỉ cho khỏe.” Sau khi dặn dò liền đẩy Lâm Diêu vào phòng.
Tư Đồ không dám vào, sợ vào rồi lại không ra được.
Lâm Diêu không nói gì, cảm giác người phía sau định đi, hắn đột nhiên xoay người nắm áo Tư Đồ lại, không đợi Tư Đồ hiểu ra, Lâm Diêu đã đặt môi mình lên môi Tư Đồ.
Nụ hôn ngắn ngủi mau chóng kết thúc, Lâm Diêu đứng gần trong gang tấc nhìn cái người đang đứng ngây ngốc, nói, “Anh cũng nghỉ cho khỏe.”
Nói xong liền vào phòng đóng cửa, Lâm Diêu vuốt môi mình, nó vẫn còn nóng, chợt nghe người bên ngoài tự nói, “Hôn xong rồi chạy, em kêu anh ngủ kiểu gì đây?”
Lâm Diêu híp mắt cười.
Không biết ngủ được bao lâu, Lâm Diêu bị Tư Đồ gọi tỉnh.
“Dậy dậy, em không đi?”
“Đi, mấy giờ rồi?”
“Ba giờ sáng, bây giờ là hợp nhất, nhanh lên.”
Lâm Diêu đứng dậy, cùng Tư Đồ mau chóng ra ngoài.
Không biết Tư Đồ lấy đâu ra chiếc xe vận tải nhỏ, hai người leo lên xe lái khỏi sơn trang.
Trong bóng đêm, Tư Đồ cũng không lái xe vào thôn mà dừng gần cửa thôn, cùng Lâm Diêu đi bộ vào.
Không lâu sau bọn họ đã tới trước cửa nhà Liễu Thục Tuệ, Lâm Diêu nhìn Tư Đồ nói, “Anh định vào kiểu gì? Liễu Thục Tuệ ngủ trong phòng, mà lá thư lại để dưới giường.”
“Em đừng hỏi nhiều, giúp anh canh chừng là được.”
“Tôi cảnh cáo anh, không được đánh người!”
“Anh biết chừng mực.” Nói xong, Tư Đồ nhảy lên đầu tường, phóng vào sân.
Nhìn hắn không chút tiếng động mở cửa ra, Lâm Diêu đề cao cảnh giác nhìn xung quanh.
Khoảng gần mười phút sau, Tư Đồ đẩy cửa ra, nghênh ngang bước đi, làm Lâm Diêu tức tới ngứa răng!
“Anh rốt cuộc làm cách nào vậy? Không nghe thấy tiếng động gì hết, chị ta có tỉnh không?” Lâm Diêu vô cùng hiếu kỳ.
“Xém chút nữa thì tỉnh, làm anh sợ muốn chết.
Không được, mấy trò xiếc này phải ít dùng lại mới được.”
“Anh lại học ai?”
“Còn có thể là ai, mấy chiêu lừa bịp này cũng chỉ có Diệp Từ mới làm được.”
Lâm Diêu vô cùng hối hận vì đã truy hỏi, bây giờ mới nhận ra, bọn họ chưa nói về lá thư.
“Lá thư đâu, có thấy không?”
Tư Đồ đắc ý lấy camera ra, “Về rồi tìm máy tính, anh cho em xem.”
“Vậy không cần gấp, vào thành phố đi.
Thừa dịp bưu điện mới mở cửa, tôi gửi keo trùm tóc cho Tiểu Đường.”
Tư Đồ đồng ý, hai người cùng chạy ra cửa thôn.
Lên xe, Tư Đồ đảo tay lái đi về phía thành phố.
Yêu thương hôn nhẹ lên mặt người của hắn cả đêm chưa ngủ, Tư Đồ lấy áo khoác đắp lên người Lâm Diêu, bảo hắn ngủ một chút.
Lâm Diêu mới nhắm mắt lại đã bị Chu Công lôi đi.
Tư Đồ lái xe, nhìn con đường trước mặt, lâu lâu hôm trộm cái người đang ngủ bên kia.
Chạy chừng nửa tiếng, Tư Đồ thấy đã tới ngã ba, định xoay bánh lái quẹo, thì có hai chiếc xe hơi chạy ngang qua bọn họ, chặn đầu.
Tư Đồ có dự cảm không tốt, chỉ thấy có khoảng bảy tám người đàn ông thô kệch bước xuống, trong tay còn cầm gậy!
“Không giống cướp đường.” Chẳng biết Lâm Diêu đã tỉnh từ lúc nào.
“Bọn họ hướng về chúng ta!” Tư Đồ xoay đầu ra sau nhìn, lúc hắn chưa biết chuyện gì xảy ra, ở trên lối đi bộ lại xuất hiện thêm năm sáu người đàn ông.
“Giờ làm sao, đánh nhau hay bỏ chạy?” Lúc này, Tư Đồ không chút hoang mang, hỏi người bên cạnh.
“Có lựa chọn thứ ba không?”
“Có.”
“Nói nghe.”
“Cho ít tiền đuổi đi.”
“Ở trên người tôi không có nhiều tiền, anh có bao nhiêu?”
“Anh toàn cà thẻ, trong túi cũng không nhiều.”
“Mẹ nó, lúc đi tôi mang thẻ cảnh sát theo là được rồi!” Lâm Diêu mắng chửi.
“Hừ, bọn họ do người cùng ngành của em tìm tới, có mang theo cũng vô dụng.”
Đang nói chuyện, những người đó cũng bắt đầu tới gần.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) chương mới