<ol itemscope itemtype="http://schema.org/BreadcrumbList" class="breadcrumb"><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com" title="Đọc truyện online" itemprop="url">
<span itemprop="name">Truyện</span>
<meta itemprop="position" content="1" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/the-loai/do-thi" title="Đô Thị" itemname="Đô Thị" itemprop="url">
<span itemprop="name">Đô Thị</span>
<meta itemprop="position" content="2" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/tat-ca-tren-the-gian-nay-deu-la-tinh-co" title="Tất Cả Trên Thế Gian Này Đều Là Tình Cờ" itemname="Tất Cả Trên Thế Gian Này Đều Là Tình Cờ" itemprop="url">
<span itemprop="name">Tất Cả Trên Thế Gian Này Đều Là Tình Cờ</span>
<meta itemprop="position" content="3" />
</a>
</li></ol>
Bộ phận chúng tôi cần có hai người đi Tam Á đàm phán một dự án, lão Điền sắp xếp tôi cùng anh ta đi. Tôi rất vui vẻ đi, quãng thời gian này thần kinh tôi luôn căng như dây đàn, cần phải nghỉ ngơi điều độ hơn. Đàm phán tuy không phải chuyện dễ dàng nhưng có lão Điền ở đó, tôi cũng không cần quá lo lắng. Hơn nữa môi trường ở Tam Á rất tốt là một nơi thích hợp để thư giãn. Cả chặng đường Lão Điền rất chăm sóc cho tôi, tôi thấy anh thực sự là một người đàn ông có tố chất cao, có đầu óc bàn chuyện kinh doanh, có sách lược làm việc, phong độ khi đối xử với phụ nữ. Tất cả hành trình này của chúng tôi thư thả cũng có căng thẳng cũng có, đàm phán cũng rất thuận lợi. Lão Điền chỉ cần bật trạng thái làm việc thì nghiêm túc hơn ai hết nhưng một khi kết thúc công việc rồi cũng là người rất biết hưởng thụ. Nơi chúng tôi ở ngay bên cạnh bờ biển, đến tối chỉ cần không hẹn khách, chúng tôi sẽ uống gì đó trên bờ cát, đi bộ, hít thở không khí trong lành. Cảm giác này thật tốt. Ở một nơi cảnh đẹp như vậy, gió biển mơn man, nói chuyện với người đàn ông mà mình ngưỡng mộ thực sự là một loại hưởng thụ. Trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, khoảng cách giữa tôi và lão Điền đột nhiên được kéo gần lại rất nhiều. Cuối cùng vào một tối khi chúng tôi đang dạo trên bãi cát, anh thậm chí còn nắm lấy tay tôi. Lòng bàn tay anh hơi lạnh, man mát khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, cùng lúc tôi cũng thấy hơi kích động, thứ đập loạn như bay lên trong lồng ngực dường như biến thành trái tim thiếu nữ thuở ban sơ. Lão Điền nói: “Đổng Hạc, em đúng là một người phụ nữ mà dù phương diện nào cũng rất ưu tú lại giỏi hiểu ý người khác, thật làm anh rung động”. Trong ánh sắc của màn đêm, ánh mắt anh nhìn tôi rất dịu dàng, rất ái muội. Trái tim tôi đập càng dị thường. Anh bình thường rất có chừng mực, đêm nay dường như vì đã uống rượu nên mới như vậy. Chúng tôi hai người đang đứng, nhìn thẳng vào nhau, có một khoảnh khắc tôi muốn được ngả vào vòng tay anh, tôi nghĩ tôi là một người phụ nữ đã li hôn rồi, còn sợ gì chứ? Nhưng tôi không làm vậy, tôi biết lão Điền có vợ, có hai người con. Tôi là người có giới hạn, tôi không thể cùng với người đàn ông đã có gia đình chơi với lửa. Càng quan trọng hơn là chúng tôi làm việc chung ở cùng một công ty, là cấp trên cấp dưới với nhau, toi cũng rất rõ việc yêu đương chốn công sở nguy hiểm đến nhường nào. Đến lúc đó công ty biết cả rồi, lão Điền là cốt cán của công ty nên sẽ chẳng sao, nhưng tôi ước chừng là phải cuốn gói đồ đạc. Nghĩ đến đây, tôi thu lại ánh mắt, khẽ khàng rút tay khỏi tay anh ấy, đi về phía trước. Lão Điền không đuổi theo. Anh ấy là một người thông minh, ám thị không có hiệu quả anh sẽ thức thời không làm nữa. Vì sự lí trí của bản thân mà trong lòng tôi có một thứ gì đó rầu rĩ nhẹ.
Trở lại công ty thái độ lão Điền với tôi khôi phục lại như thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra; đương nhiên, vốn cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Thái độ của tôi với anh cũng vẫn giống như cũ. Tôi không dự tính phát triển mối tình cảm chốn công sở, tất cả đàn ông trong công ty đều nằm ngoài phạm vi duyệt xét của tôi, nhưng đích thực tôi đang suy xét vấn đề tái hôn. Tôi li hôn vì cái gì, không phải là vì tôi yêu cuộc sống độc thân mà là vì tôi muốn tìm một người đàn ông phù hợp chung sống với mình. Sau đó dựa trên tiền đề cố gắng hết sức dành thời gian bên cạnh con ra, tôi cũng cố gắng bớt chút thời gian tham gia đủ loại hội họp, ghép cặp. Đương nhiên, những cuộc gặp mặt thế này đều là tôi bỏ công bỏ sức ra chọn, đó là nơi mà đàn ông tài giỏi lui tới, có vậy tôi mới có thể có cơ hội quen biết với những người đàn ông ưu tú. Sau một thời gian tham gia kiểu gặp gỡ thế này, tôi phát hiện thật khó để quen được với đàn ông lý tưởng. Những người đàn ông gọi là tài giỏi kia, tài năng và tướng mạo có thể đạt đến tiêu chuẩn như lão Điền thực sự không nhiều, dù cho có vài người vẻ ngoài rất được tuổi tác cũng tương xứng với tôi nhưng lại đã có gia đình cả rồi. Tôi là một người có nguyên tắc, không thể đi phá hoại gia đình người khác, đồng thời cũng gây phiền phức cho bản thân mình. Tôi phát hiện hiện tại đàn ông thành công trong sự nghiệp, năng lực vượt trội so với người khác, tuổi tác trong khoảng từ ba mươi lăm đến bốn mươi lăm mà không kết hôn thực sự quá ít, tôi chỉ từng gặp qua một người, tôi có chút hảo cảm với người đó. Tôi cũng muốn thử qua lại với anh ta, nhưng lại phát hiện anh ta căn bản không có ý định kết hôn, anh ta chỉ là muốn chơi đùa với tôi, anh ta biết tôi còn có gánh nặng con cái gia đình, kết hôn với tôi sẽ có thêm một đống chuyện phiền phức, anh ta không muốn đâm đầu vào những phiền phức này. Nhưng tôi là một người phụ nữ đã có tuổi tác, không chơi nổi với người ta nên tôi dứt khoát dừng lại, nói bye bye anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!