<ol itemscope itemtype="http://schema.org/BreadcrumbList" class="breadcrumb"><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com" title="Đọc truyện online" itemprop="url">
<span itemprop="name">Truyện</span>
<meta itemprop="position" content="1" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/the-loai/do-thi" title="Đô Thị" itemname="Đô Thị" itemprop="url">
<span itemprop="name">Đô Thị</span>
<meta itemprop="position" content="2" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/tat-ca-tren-the-gian-nay-deu-la-tinh-co" title="Tất Cả Trên Thế Gian Này Đều Là Tình Cờ" itemname="Tất Cả Trên Thế Gian Này Đều Là Tình Cờ" itemprop="url">
<span itemprop="name">Tất Cả Trên Thế Gian Này Đều Là Tình Cờ</span>
<meta itemprop="position" content="3" />
</a>
</li></ol>
Tôi cho rằng tôi sắp chết rồi, cả người chỗ nào cũng thấy đau. Tôi đấu tranh mở mắt, trước mắt một khoảng trắng trơn, sau đó là một gương mặt mơ hồ, dù không rõ ràng nhưng tôi cũng biết đó là Lý Đống Lương. Tôi nói: “Lý Đống Lương, tôi vẫn còn sống sao?”. Lý Đống Lương không đáp lời tôi, anh nói với bác sĩ đứng bên cạnh: “Cô ấy tỉnh rồi, thế này có thể thực hiện những kiểm tra kia rồi”. Tôi bị người ta đẩy đi kiểm tra một vòng, cuối cùng được chẩn đoán là bị thương cơ mềm khu vực vai, gãy một xương sườn, chân phải cũng gãy. Tôi nghe nói ngã gãy nhiều chỗ như vậy bị dọa gần chết, tôi nhịn đau hỏi Lý Đống Lương: “Tôi sau này liệu có bị tàn tật không?”. Lý Đống Lương không để ý đến tôi, anh ta đang nghiên cứu phương án trị bệnh với bác sỹ. Tôi phải nằm viện, bác sỹ nói, tối thiểu phải mất một tháng mới có thể xuống giường. Tôi chỉ có thể nằm trên giường bệnh tiếp nhận sự chăm sóc của Lý Đống Lương và bố mẹ. Thực ra nằm mấy ngày thì không sao, tôi chỉ là lo sau này sẽ để lại di chứng. Mẹ tôi nói: “Mày ấy à, bình thường cho là bản thân giỏi giang lắm, chịu đau một tí đã sợ. Có để lại di chứng hay không thì chưa chắc, nhưng nếu như mày què rồi tao xem còn đứa nào muốn lấy mày.”
Trời ạ, đây mà là mẹ ruột sao? Sao lại nói lời ác độc đến vậy chứ? Đầu tiên tôi xin nghỉ ở công ty một tháng, khoảng thời gian này lão Điền đem theo vài người đồng nghiệp đến thăm tôi, bị tôi chối ngoài cửa không gặp, vì trừ mấy chỗ bị thương đó ra, mặt tôi cũng bị đập trúng, miệng sưng rất ghê, lúc tôi soi gương thấy giống như miệng lợn vậy, tôi chẳng muốn để đồng nghiệp nhìn thấy bộ dạng này của tôi chút nào, nhất là không muốn để lão Điền thấy. Có một hôm Lý Đống Lương đến đưa cơm cho tôi, tôi hỏi anh ta: “Miệng của tôi có phải đáng sợ lắm không? Tôi thế này xấu quắc rồi ấy nhỉ?” Anh mắt cũng không ngước lên, bình tĩnh như không nói: “Còn có dáng vẻ nào của em mà tôi chưa được nhìn thấy, thế này thì có gì mà sợ”. Đúng vậy, tám năm vợ chồng với nhau, còn dáng vẻ nào của tôi mà anh ta chưa nhìn thấy chứ, những lúc nhếch nhác kia, hay những lúc lôi thôi kia, tuy người ngoài không thấy nhưng anh lại nhìn thấy hết. Tôi nhớ lại khi tôi sinh Dao Dao bị xuất huyết, suýt nữa mất mạng, khi đó tôi vừa làm xong phẫu thuật nằm ở trên giường, trên người cắm đầy que ống, sưng phù khắp người, dáng vẻ rất khủng khiếp. Lý Đống Lương mấy ngày mấy đêm hầu hạ tôi, tôi không thể dậy ăn gì được, anh dùng ống hút đút nước cho tôi, dùng khăn bông giúp tôi lau môi. Tôi nói có phải tôi rất xấu không, anh nói không phải đâu, người phụ nữ làm mẹ luôn là đẹp nhất. Hồi đó anh ta thật khéo miệng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!