TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Diệp Hoan và Hầu Tử vẫn luôn kính trọng thói quen bỏ dở nửa chừng của Trương Tam
Người bình thường đang làm việc gì đó lại bỏ ngang là chuyện bình thường. Nhưng người có thể kiên trì mỗi năm, mỗi tháng, năm ngày ba bữa như Trương Tam thì vô cùng hiếm hoi. Chỉ dựa vào điểm này thôi cũng khiến Diệp Hoan và Hầu Tử cùng kính trọng hắn.
"Chỉ có thể nói rằng, Trương Tam có thể sống từ nhỏ đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi, nếu như sau này lúc nó đã già mà viết ra một quyển hồi ký thì quyển hồi ký này nhất định là một kiệt tác. Bản kiệt tác này không những có thể khích lệ những thế hệ sau mà còn có thể giảm đi một phần lớn tỷ lệ tự sát, ngay cả tên ngốc như Trương Tam còn có thể sống hơn hai mươi năm thì có chuyện gì trên thế giới này mà không thể chịu được?" Diệp Hoan phun khói, chậm rãi nói.
Phòng của Trương Tam vốn đang im lặng lại vang lên tiếng giường bị rung và cả tiếng r/ên rỉ thống khổ của Trương Tam
Hầu Tử nhìn vào gian phòng, liếm môi nói: "Hoan Ca, lời anh nói có hơi độc địa không?"
Diệp Hoan cười tủm tỉm nói: "Cái này sao có thể gọi là độc? Anh đây còn có lời nói độc hơn đấy, cam đoan Trương Tam nghe xong nhất định sẽ nhảy từ trên cửa sổ xuống, tin không? "
"Em đương nhiên tin anh, nhưng anh cũng nên tích đức chút đi."
Lúc hai người đang nói chuyện, thì Lưu Tử Thành gọi điện thoại tới, nói y đang đợi Diệp Hoan trên quán trà ở lầu một của khách sạn.
Diệp Hoan thở dài, sau đó đứng lên đi ra khỏi phòng.
Lưu Tử Thành rất cố chấp với việc gây dựng sự nghiệp ở Bắc Kinh.Vì số tiền một trăm triệu còn thiếu kia mà mấy ngày nay y đi khắp nơi kêu gọi đầu tư nhưng hiệu quả lại không lớn.
Không đến Bắc Kinh không biết mình nhỏ bé, Giang Nam đệ nhất công tử nếu đặt ở Bắc Kinh, thật sự không thể tạo ra bao nhiêu sóng gió, mà Lưu Tử Thành lại không muốn ba mình xem thường, cho dù thế nào cũng không đồng ý để bạn bè ở Giang Nam giúp mình, quyết tâm muốn tạo dựng sự nghiệp cho ba mình nhìn thấy.
Lúc Diệp Hoan đến thì Lưu Tử Thành đang ngồi thẫn thờ trên ghế, hút thuốc một cách buồn bã, nhìn qua thấy như là người mắc bệnh nan y.
Diệp Hoan nở nụ cười, đi đến bên cạnh Lưu Tử Thành, vỗ vào vai hắn một cái thật mạnh:"Anh Lưu, anh phấn chấn lên một chút được không? Bộ dạng này của anh thật sự khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng đó, trông còn buồn thảm hơn cả mấy tên chơi cổ phiếu bị lỗ... "
Lưu Tử Thành giận dữ nói:"Cậu cũng đừng có chọc vào nỗi đau của anh, cậu cũng biết là hiện tại anh phiền thế nào mà? Mn, những tên bạn cũ trước kia quả nhiên không thể tin được, lúc trên bàn rượu thì luôn vỗ ngực thật mạnh nói có chuyện gì cũng sẽ giúp đỡ, giờ đây anh nói cần vay vốn đầu tư thì tất cả đều nhanh chóng chạy trốn, anh coi như là cũng hiểu được tấm lòng của bọn chúng, lòng người luôn dễ thay đổi, như người ta uống nước, nước vào trong miệng rồi mới biết ấm lạnh…."
Advertisement
Diệp Hoan cười nói: "Anh cho là tiền của họ đều là gió thổi tới sao, anh cần bao nhiêu họ cho bấy nhiêu? Thời buổi này đâu có nhiều người ngu, một trăm triệu đâu phải nói cho là cho. "
Lưu Tử Thành thở dài: "Thế phải làm sao bây giờ? Không có tiền hay thiếu tiền đều không thể làm xong chuyện này."
"Anh có ba mươi triệu, tôi có bảy mươi triệu. Một trăm triệu chẳng lẽ cũng không thể mở được câu lạc bộ này sao?"
Lưu Tử Thành bướng bỉnh lắc đầu: "Không được, dù được nhưng đẳng cấp cũng thấp hơn nhiều so với dự đoán, cái đó gọi là tiền nào của nấy. Câu lạc bộ tư nhân là nơi là nơi gặp mặt của các cậu ấm, nơi có đẳng cấp thấp không thể nào khiến họ chú ý, có lẽ sẽ có người vì mặt mũi của Thẩm gia mà tới, nhưng cũng chỉ được một, hai lần chứ không thể kéo dài."
Diệp Hoan vô thức gõ nhẹ lên bàn, nói: "Anh Lưu, câu lạc bộ này thật sự có thể kiếm tiền sao?"
Lưu Tử Thành chỉ tay thề thố: "Nhóc con, cậu vẫn cứ không tin tưởng lợi nhuận của CLB. Vậy để anh nói cậu nghe, nếu CLB có những nét đặc sắc riêng, thì hằng năm đều có thể thu được lợi nhuận thừ việc thu phí hội viên. Một CLB cao cấp có thể thu được khoảng hai vạn đô la phí hội viên. Đó là chưa kể tới những lợi nhuận khác như trung tâm tập thể hình, giải trí, vũ hội, tiệc tùng,... nếu như chúng ta làm tốt, có được khoảng một nghìn hội viên, thì không đến một năm đã có thể thu hồi vốn gốc”
Diệp Hoan kinh ngạc mở to hai mắt: "Cái này kiếm được nhiều tiền hơn cả đi cướp ngân hàng."
"Cướp ngân hàng là gì chứ! Cậu cướp một cái xe chở tiền cùng lắm cũng chỉ có được khoảng hai, ba vạn đồng, còn phải liều mạng nữa, việc mở CLB này sẽ khiến người khác như kẻ điên mà tranh nhau đưa tiền vào túi cậu."
"...So với việc móc túi trên xe buýt còn kiếm tiền nhanh hơn?"
Advertisement
"...Hai việc này hoàn toàn không thể so sánh với nhau cậu hiểu không?" Lưu Tử Thành đen mặt nói.
Diệp Hoan lẩm bẩm nói: "...Thế chắc phải kêu Trương Tam đến đây để nó nhìn thấy tiền đồ của nó ra sao."
Lưu Tử Thành ung dung nói: "Đây chỉ là lợi nhuận bên ngoài, lợi nhuận bên trong còn phong phú hơn nhiều."
"Lợi nhuận bên trong?"
Lưu Tử Thành thâm trầm cười cười, thấp giọng nói: "Người có thể đến câu lạc bộ hoặc là có tiền hoặc là có quyền, họ là người đứng trên đỉnh của xã hội này, có người là con cháu của lãnh đạo lớn, có người là chủ của công ty lớn. Nói thật, sau lưng họ đều là những hậu trường vững chắc và những khả năng khổng lồ, mỗi câu nói của họ, đều sẽ quyết định hướng đi tương lai của hai giới chính trị và kinh doanh. Nếu cậu là chủ của CLB, lại là Thẩm gia công tử, nhất định người khác sẽ giao thiệp với cậu, nhân mạch này, là tài nguyên cậu có thể dùng không hết, đây chính là thực lực lớn nhất mà cậu có thể nắm trong tay, thứ này cho dù là cậu có ngàn vàng cũng khó mà mua được."
Diệp Hoan không phải kẻ ngu, ngay lập tức liền hiểu được ý của Lưu Tử Thành, vì vậy nheo mắt nhìn y, nói: "Anh từ Giang Nam chạy đến đây, nóng vội mở CLB này, chắc là cũng đã có ấp ủ từ lâu rồi phải không?"
Lưu Tử Thành thản nhiên cười, thành thật thừa nhận nói: "Đúng vậy, câu lạc bộ tư nhân này, tôi đã nghĩ về nó từ mấy năm trước nhưng luôn không có cơ hội thích hợp để thực hiện, vì một nha nội ở Giang Nam như tôi đi vào Bắc Kinh không được tính là cái gì hết, không có người giúp, lại không có bối cảnh, muốn mở CLB ở nơi tàng long ngọa hổ như Bắc Kinh, so với lên trời còn khó hơn, cho tới lúc gặp được cậu, tôi đã biết, cơ hội tới rồi."
"Cậu tuy cũng không quen biết ai ở Bắc Kinh nhưng sau lưng cậu là Thẩm gia, cậu lại là con trai của Thẩm tổng lý, bao nhiêu năm qua muốn kinh doanh tốt thì phải có hậu trường vững chắc. Tôi hiểu rất rõ, việc buôn bán trong nước chẳng qua là vì mặt mũi, chỉ cần cậu có mặt mũi, thì dù ngồi một chỗ cũng sẽ có người tới kết giao, thân phận quyết định địa vị, thân phận của cậu chính là thứ quan trọng nhất trong CLB của chúng ta."
Diệp Hoan suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Tôi hiểu rồi, ý anh muốn tôi làm bình hoa đúng không? Chuyện gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần đứng trước cửa là tự nhiên sẽ có người đưa tiền đến đúng không?..."
Lưu Tử Thành khinh bỉ nói: "Cậu cũng đừng có tự khen mình, bộ dạng này của cậu, nói cậu là bình hoa chính là đang sỉ nhục cái bình hoa đấy... Cậu cùng lắm cũng chỉ là một cái tẩu thuốc."
Diệp Hoan đen mặt: "Anh cũng đừng làm tôi mất mặt, tôi mà là tẩu thuốc à? Anh từng thấy cái tẩu thuốc nào trắng trẻo mịn màng như tôi chưa?"
"Được rồi được rồi, cậu muốn nói cậu là bình hoa tôi cũng không cản, dù sao thì cũng có ý nghĩa gần như vậy."
Diệp Hoan vui vẻ: "Nếu theo lời của anh thì danh tiếng Thẩm gia rất đáng giá đúng không?"
"Vô cùng đáng giá, nếu như so với bình hoa, thì cái danh Thẩm gia này chính là bình hoa cổ làm bằng sứ Thanh Hoa..."
Diệp Hoan hứng khởi nói: "Thế còn tôi?"
Bạn đang đọc bộ truyện Thái Tử Bụi Đời tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thái Tử Bụi Đời, truyện Thái Tử Bụi Đời , đọc truyện Thái Tử Bụi Đời full , Thái Tử Bụi Đời full , Thái Tử Bụi Đời chương mới