TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Thâm Cung Kế

Chương 6: Ve sầu thoát xác


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Edit: Chang Phi

Beta: Vân Phi

Tiết tử

Cái gọi là kim thiền thoát xác, tức là dùng kế thoát thân, làm người khác không thể kịp thời phát hiện ra.

Cao hơn một bậc, chính là tạo ra hoặc lợi dụng biểu hiện giả dối để ổn định đối phương, làm mình thoát khỏi cảnh nguy hiểm rồi công kích nội kẻ địch.

1. Hạ lễ

Đầu thu, trời giá rét.

Mạch Ca vẫn cung kính quỳ lạy, hai chân tuy đã mất cảm giác nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

Đứng ở trước mặt trừ Đế vương mặc long bào kim sắc, Hoàng hậu không rành thế sự, còn có Thục phi trong bông có kim[1] nữa. Nàng ta mặc một chiếc áo ngoài gấm đỏ thêu hoa văn mãng xà chìm bằng tơ vàng cùng với váy dài hoa văn hải đường có đá quý đỏ rũ xuống, nhìn vô cùng lộng lẫy.

[1] Bên ngoài dịu dàng, bên trong hiểm độc

Mạch Ca nhận ra đó là bộ đồ Thục phi mặc lúc được sắc phong Lương phi khi mới vào hoàng cung, là cố ý lệnh cho Chưởng Ti của Ti Chế phường tốn 49 ngày may ra, lúc đó Mạch Ca còn đang làm bạn ở bên cạnh nàng ta giống như tỷ muội. Thế cho nên Mạch Ca hiểu lầm Thục phi vẫn nhớ tình cũ, đáng tiếc giờ phút này nàng mới hiểu được, kia chẳng qua là dùng để che giấu chính mình, làm nàng không đoán ra nàng ta muốn như thế nào thôi.

Buổi tiệc đêm nay quả nhiên là khánh sinh [2], mà cũng gọi là Hồng Môn Yến. Mà người khởi xướng bữa tiệc Hồng Môn Yến này chính là Thục phi.

[2] Tiệc mừng sinh nhật

Ngày ấy Thục phi nói với Hoàng thượng nói: "Những ngày gần đây lòng người hoảng sợ, đều là do bị việc của Thuần Quý tần làm sợ hãi, toàn bộ trong cung không có sức sống gì cả. Mà cũng gần đến sinh thần của Thần Thục nghi, không bằng làm tiệc lớn để trừ vận xui, trên dưới hậu cung cũng có thể vui vẻ."

Hoàng thượng nghe xong tất nhiên là gật đầu đồng ý, huống hồ sau khi Đại Hoàng tử đi, Thục phi cả ngày mệt mỏi uể oải, hiếm khi nàng ta có hứng thú, vậy thì thỏa mãn làm theo ý của nàng đi.

Hơn nữa, hoàng cung đúng là đã lâu không có việc vui.

Ban đêm, ánh nến của đèn lồng chiếu lên một tầng ánh sáng vàng rực chói mắt khắp Ngự Yến cung, cực kỳ hoa lệ.

Hiếm khi mọi người có hứng thú như vậy, bầu không khí vui mừng náo nhiệt, ăn uống linh đình, đắm chìm ở trong ca vũ. Mọi người cũng đều tặng lễ sinh nhật cho Mạch Ca, mọi thứ đều rất tinh xảo vô cùng, cho dù là một cây trâm hay một bức họa, đều có thể đáng giá ngàn lượng.

Nhưng đến cùng cũng đều là vật ngoài thân, không có gì mới mẻ cả.

Đến lượt Thục phi, nàng ta gật đầu với cung nữ, ngay sau đó có ba vị ma ma tiến lên, bọn họ cúi đầu thấy không rõ mặt, nhưng trên tay đều bê một đĩa điểm tâm đi đến trước mặt Mạch Ca rồi quỳ xuống.

"Thần Thục nghi là người Tiền Đường, bổn cung cố ý bảo bọn họ làm ba phần điểm tâm của Tiền Đường, không biết có hợp khẩu vị của muội muội không?"

Mạch Ca không suy nghĩ nhiều, đưa tay lấy nếm thử rồi để Tử Quyên thưởng cho ba vị ma ma. Sau đó còn thành thật nói: "Làm phiền Thục phi nương nương phải lo lắng rồi, thiếp thân rời nhà nhiều năm, giờ lại được ăn điểm tâm của quê nhà, thật sự là cảm động đến rơi nước mắt. Phần lễ vật này của nương nương làm thiếp thân rất vui mừng." Nói xong bèn bảo các ma ma đi xuống.

Trong hậu cung, cái không thiếu nhất chính là người thông minh, mà thường thường có kết cục thảm nhất cũng là người thông minh.

Âm mưu quỷ kế ùn ùn không dứt làm người khó lòng phòng bị.

Lúc này, Thục phi bảo các ma ma dừng bước, đột nhiên nhăn mày lại, hình như có nghi ngờ: "Muội muội... Chẳng lẽ muội không phát hiện ra cái gì sao? Bánh mỡ heo muội vừa ăn chính là..."

Mạch Ca sửng sốt, cẩn thận đánh giá điểm tâm trong tay. Nếu nói có âm mưu gì thì cũng không đến mức. Buổi tiệc đêm nay long trọng nên đã sớm có cung nhân cẩn thận kiểm tra đồ ăn. Vậy thì Thục phi có ý gì?

Vì thế nàng ngừng cười: "Thiếp thân không biết, mong rằng nương nương nói rõ."

Trong đó có một vị ma ma vội quỳ xuống khóc lớn, đau lòng nhìn Mạch Ca hồi lâu, sau đó hai mắt đẫm lệ mê mang hỏi: "Tiểu chủ, chẳng lẽ ngài không quen biết dân phụ sao? Bánh này là do chính tay dân phụ làm!"

Trên người bà mặc một chiếc áo khoác màu trần bì[*] hơi cũ, ước chừng 50 tuổi, đầu đầy tóc bạc, da dẻ trên mặt ố vàng rạn nứt rất khác biệt với quần áo trên người, nhìn thế nào cũng không thấy giống như là ma ma trong cung. Mà nhìn thế nào cũng là người Mạch Ca không quen biết.

Mạch Ca lắc đầu hỏi: "Ngươi là?"

Nàng vừa hỏi xong, Tiết Quý nhân ngồi ở phía sau đã kinh hô ra tiếng: "Thần Thục nghi thật sự không nhận ra sao?"

Trong lòng tuy có bất an nhưng Mạch Ca vẫn lắc đầu: "Thật sự chưa từng quen biết."

"A— sao có thể chứ? Bà ta chính là mẫu thân thân sinh của Thần Thục nghi— Vương thị mà! Đây là bất ngờ Thục phi nương nương cố tình chuẩn bị, sao Thần Thục nghi lại không nhận ra được chứ?"

Lời này vừa nói ra, Mạch Ca đột nhiên kinh hãi, hai mắt ngơ ngẩn mà nhìn lão phụ nhân trước mắt.

Người này... người này lại là nương của Mạch Ca!

2. Thân nhân

Mạch Ca xưa nay thông tuệ, nàng trọng sinh vào Mạch Ca hai năm, ngoại trừ Hoàng hậu và Thục phi ra thì không ai biết được thân phận quá khứ của nàng, nhưng đêm nay nương của nàng xuất hiện, thực sự là điều mà Mạch Ca không thể nào dự đoán được.

Nàng vốn không phải Mạch Ca thật sự nên đương nhiên chưa gặp qua người thân của Mạch Ca. Không khỏi làm người khác nghi ngờ, nàng cũng chỉ biết được tên của Mạch Ca vốn là Lưu A Tuyết từ trên hồ sơ ghi chép cung nhân vào cung, lúc mười tuổi vào cung, bên trên có cha mẹ cùng một huynh trưởng. Cái tên Mạch Ca này là sau khi vào Ti Thiện phòng thì sửa lại, còn cái khác thì nàng đều không biết.

Thì ra là thế, tất cả đều đã được sắp đặt từ trước.

Một khi nàng nói không quen biết phụ nhân ở trước mắt, thân phận của nàng nhất định sẽ bị nghi ngờ. Thục phi sẽ một mực chắc chắn nàng không phải Mạch Ca thật sự, chỉ cái này thôi nàng cũng đã mang tội khi quân, nhất định chết không thể nghi ngờ.

Đúng là mưu kế độc ác!

Bởi vậy, ở trước mặt Hoàng thượng, nàng tuyệt không thể nói sai câu nào nữa.

Lúc thấy mọi người đang không hiểu ra sao xì xào bàn tán, vẻ mặt nàng bi thương, yếu ớt cười buồn nói: "Sao ta có thể không biết bà được chứ, trong lòng ta, bà đã sớm thành người xa lạ, làm sao nói là quen biết được."

Dừng một chút, hai mắt chứa lệ: "Năm ấy mới chỉ có mười tuổi, đúng là cái tuổi tốt đẹp nhất, các thiếu nữ khác vẫn còn vô ưu vô lo, ta đã phải gánh trên lưng trách nhiệm của cả nhà mà vào hoàng cung. Từ đó về sau, sẽ không còn được gặp lại người thân, dù sao cũng không được trở lại quê hương......"

"Hiện giờ tính ra đã là bảy năm rồi. Bảy năm, cả đời người liệu được có mấy cái bảy năm đây chứ......"

"Bà ta tính là người thân gì chứ, bảy năm này của ta đều ở bên cạnh các tỷ muội trong cung, lúc ta khổ sở, bà ta đang ở đâu? Trong lúc ta tuyệt vọng, bà ta lại ở đâu? Hiện tại sao còn tới hỏi ta là vì sao lại không quen biết bà ta!"

Lời này đã động đến lòng người, khiến người nghe muốn đau lòng rơi lệ. Ngay cả Hoàng thượng cũng đứng lên đi đến trước mặt Mạch Ca, cầm tay nàng: "Mạch nhi, năm đó nương của nàng nhất định là bất đắc dĩ."

Vương thị nghe thấy vậy thì che mặt khóc thút thít: "Tiểu chủ không quen biết dân phụ là đúng, ngàn sai vạn sai đều là dân phụ sai. Năm đó, nếu không phải cha của đứa nhỏ thua tiền sau đó lại trộm bán con cho người khác, thì sao nương có thể nhẫn tâm như vậy được?"

Bạn đang đọc bộ truyện Thâm Cung Kế tại truyen35.shop

"Mới đầu ta còn ngóng trông con sẽ lén chạy về nhà, lúc ăn cơm cũng không quên bày cả chén đũa của con ra nữa."

"Nhưng thật lâu con vẫn không trở về, bọn họ đều nói ta điên rồi, nói con không bao giờ trở lại nữa...... Ngần ấy năm, ta không có lúc nào là không nhớ tới con, nghĩ con sống có ổn không, được ăn no không, áo mặc ấm không, liệu có bị người ta bắt nạt hay đã gả cho người ta hay chưa?"

"Bây giờ thấy con làm tiểu chủ, dân phụ thật sự rất vui mừng, đời này có chết cũng không còn gì hối tiếc nữa." Vương thị tuy đang khóc nhưng vẫn lộ ra một ý cười mãn nguyện, nước mắt trong suốt, hiền từ ôn hoà hiền hậu.

Nghe đến đây Mạch Ca lại quên mất thân phận, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Nương!"

"Con ơi!"

Hai người cuối cùng đều khóc rống lên ôm lấy nhau. Trong nháy mắt kia Mạch Ca tựa như là đang ôm nương của chính mình, giống như khi còn nhỏ, quanh hơi thở đều là hương vị ấm lòng.

Nhưng nàng biết rõ trước mắt không phải là lúc rơi vào tình cảm, một màn này tuy làm mọi người buông xuống nghi ngờ, nhưng ác độc như Thục phi nhất định sẽ không dừng tay như vậy, mà sẽ tiếp tục trình diễn tiết mục tiếp theo.

Đúng vậy, trong lúc người khác đều đang rưng rưng cảm động, nàng nhìn thấy Thục phi ra hiệu bằng ánh mắt cho Tiết Quý nhân. Tiết Quý nhân đúng lúc bưng một chén rượu lên, mắt rưng rưng nói: "Thiếp thân lấy ly rượu thạch lựu này chúc mừng Thần Thục nghi cùng mẫu thân gặp mặt nhau."

Tiết Quý nhân vì là tỷ muội của Tĩnh Quý cơ nên mới từ Tiết Mỹ nhân tấn lên làm Quý nhân. Vốn tưởng là sẽ biết trở nên thông minh, không ngờ vẫn nịnh nọt như cũ, gió chiều nào theo chiều ấy, cho rằng bám vào Thục phi là có thể an ổn qua ngày.

Mạch Ca mỉm cười, nâng chén rượu lên, ống tay áo trên cánh tay thuận thế trượt xuống.

Lúc này, lại nghe Vương thị hoảng sợ nói: "Ngươi.... Ngươi không phải A Tuyết! Cánh tay ngươi không có bớt!"

3. Hãm hại

Vì một câu này, tất cả mọi người đều khiếp sợ, không thể tin tưởng mà nhìn Mạch Ca.

Trong lòng lạnh lẽo, rất nhanh nàng đã hiểu rõ Vương thị này căn bản không phải là mẹ ruột Mạch Ca. Tuy nàng không phải Mạch Ca, nhưng thân hình lại là chính nàng. Nếu thật sự là mẹ ruột thì sao có thể không biết cánh tay nàng căn bản là không có cái bớt gì cả.

Nhưng nàng không thể để lộ ra nên vội la lên: "Nương, ta là A Tuyết mà!"

Nếu là giả, tất nhiên sẽ nhất định nói nàng không phải Mạch Ca, làm tất cả mọi người kinh ngạc.

Tiết Quý nhân sợ hãi che môi lại: "Ngươi...... Ngươi là ai! Ngươi mang Thần Thục nghi đi đâu rồi?"

Mà mấy phi tần cũng kêu lên theo, không khí hòa thuận mới vừa rồi trong nháy mắt đã biến mất.

"Choang ——"

Lúc này vang lên tiếng chén sứ vỡ vụn trên mặt đất, một cung nữ vội run rẩy quỳ xuống, không ngừng dập đầu: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết. Nô tỳ không phải cố ý, chỉ là......"

Thục phi giận dữ hỏi: "Chỉ là cái gì? Dám quấy nhiễu thánh thượng, không muốn sống nữa sao?"

"Nô tì... Nô tì là người của Ti Thiện phòng, bỗng nhiên nhớ tới...... Nhớ ngày nào đó của hai năm trước tính tình Thần Thục nghi đột nhiên thay đổi, giống như là đổi thành một người khác...... Lúc ấy...... Lúc ấy nô tỳ cho là không có gì......"

Đây đâu phải là bị sợ hãi, rõ ràng chính là do Thục phi sai bảo, cố ý để nàng ta nói như vậy.

Mạch Ca từng ở Ti Thiện phòng một năm nhưng chưa từng gặp qua cung nữ này, càng không nói đến việc nàng ta có thể biết được tính tình trước kia của Mạch Ca.

Hoàng hậu vội nói: "Ngươi nói bậy cái gì vậy! Nàng chính là Thần Thục nghi, trên đời này sao lại có người có cùng khuôn mặt như vậy, còn dám nói bậy sẽ xé miệng ngươi ra!"

"Thần thiếp biết được nương nương tính tình ôn hoà lương thiện, nhìn người nhìn việc đều cho là tốt đẹp. Nhưng nương nương nhất định không thể bị vẻ ngoài lừa bịp, nếu như tin lầm người khả nghi vậy thì sao có thể gánh nổi hậu quả?" Thục phi vờ như có ý tốt mà giải thích, bày ra vẻ cực kỳ công chính vô tư. "Thần thiếp nghe nói có loại thuật dịch dung, hoán đổi mặt người, cho dù có là cha mẹ ruột thì cũng không nhận ra được."

Sau đó lại hỏi cung nữ: "Ngươi còn phát hiện cái gì nữa không?"

"Nô tì... Thật ra nô tì từng lén theo dõi Thần Thục nghi, phát hiện tiểu chủ nàng... Rất nhiều lần nàng đi về hướng Mạn Hoa điện đi, hơn nữa... Hơn nữa Thần Thục nghi còn lén viết chữ, nhưng mà lúc trước nàng căn bản là không biết chữ."

Tiết Quý nhân lại lần nữa kinh hãi: "Mạn Hoa điện... đó... đó không phải..."

Nghe vậy, Mạch Ca hốt hoảng mà cười, cung kính quỳ lạy Hoàng Thượng: "Thiếp thân dám lấy trời thề, bản thân chính là Mạch Ca. Sở dĩ thiếp thân biết chữ là do lúc trước Trang cô cô dạy."

Mạn Hoa điện đúng là chỗ lúc trước Thuần Quý tần ở.

Bắt đầu từ tháng trước ba chữ Thuần Quý tần đã trở thành cấm kỵ trong cung, không ai dám nhắc đến.

Thuần Quý tần, nữ nhi của Tống Thanh - chính tam phẩm Thông Chính sử, 6 năm trước vào cung, vì không biết ở chung với người khác nên đã đắc tội các phi tần, tuy là Quý tần nhưng lại như ở lãnh cung. Nhưng mà, làm người khác không hiểu được là nàng cố ý đặt chính mình vào cảnh thất sủng. Sau đó lén bồi dưỡng tâm phúc, trong vòng 6 năm đã xếp vào bên cạnh Hoàng thượng ba cung nữ, thần không biết quỷ không hay tiết lộ bí mật triều chính ra ngoài hoàng cung.

Nếu không phải hai tháng trước sự việc bị bại lộ, tra ra Tống Thanh đã sớm đi theo địch Lũng Tây thì Thuần Quý tần vẫn có thể kê cao gối mà ngủ ở hậu cung. Hoàng thượng giận dữ, xử trảm cả tộc Tống thị, hậu cung càng không được phép nhắc đến Thuần Quý tần.

Lúc này lại kéo Mạch Ca vào với nàng ta, rõ ràng là muốn Mạch Ca nhất định phải chết.

Hoàng thượng nghe đến đây trên mặt càng không vui: "Một nô tài nhỏ mà cũng dám tùy ý bôi nhọ cung phi, ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu mà!" Nói xong thì ném mạnh một bình rượu tang lạc ở trước mặt ra ngoài.

Cung nữ kia sợ tới mức run bần bật, không ngừng dập đầu: "Lời nô tì nói đều là lời nói thật, tuyệt không dám giả dối."

Sau một lát, nên tiến vào đề chính, Thục phi nói: "Hoàng Thượng không nên quá tin tưởng vào người khác, đừng quên, Thần Thục nghi cũng đã từng là cung nữ Ngự Càn cung, nếu nàng thật sự là do người kia có tâm bồi dưỡng..."

Hoàng thượng hơi chần chờ nói: "Vậy ngươi nói nên làm thế nào?"

"Đưa vào bạo thất, nghiêm hình khảo vấn."

"Như vậy sao được!" Hoàng hậu vội vàng ngăn lại, nàng thật sự không rõ, đến cùng là Thục phi bị làm sao, biết rõ thân phận của Lạc Mai mà lại còn vu hãm Mạch Ca là mật thám phản quốc.

Nhưng mà, Thục phi chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Nương nương là Trung cung, nhận rõ lòng người mới là quan trọng nhất."

Hoàng hậu còn muốn tranh luận một phen, lại thấy Mạch Ca lắc đầu với nàng nên đành phải nói: "Nếu đã như thế vậy thì phải tra rõ. Chuyện mật thám này có thể nói là việc lớn của triều đình. Sao có thể chỉ bằng vài câu của một hạ nhân liền tùy ý định tội được."

Hoàng thượng gật đầu đồng ý, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Thục phi đón nương của Thần Thục nghi tới chính là để làm hạ lễ?"

Thục phi ngẩn ra giật mình, gật đầu: "Đương nhiên là vậy rồi."

Hoàng thượng "Ồ" một tiếng, trong đôi mắt đen nổi lên một tầng sương mù dày đặc, nhưng rất nhanh đã biến mất hầu như không còn.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thâm Cung Kế, truyện Thâm Cung Kế , đọc truyện Thâm Cung Kế full , Thâm Cung Kế full , Thâm Cung Kế chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top