Cái gọi là từ không thành có tức là nói không thành có, không có lời nào là thật, tự tạo ra mà không hề có căn cứ.
Cao thêm một bậc là làm cho sự việc phát sinh thay đổi triệt để, lấy giả làm thật, lấy thật làm giả, khiến người ta không phân biệt được.
1. Trợ giúp
Lúc Mạch Ca từ Cần Chính điện đi ra, mưa rào vẫn chưa ngớt, cơn mưa ào ào đổ xuống như muốn chôn vùi cả hoàng cung trong nước, nàng liếc mắt lập tức nhìn thấy Thục phi đang quỳ gối dưới bậc thang.
Quần áo trên người nàng ta ướt sũng, khuôn mặt ngày thường phong hoa tuyệt đại giờ nước mắt hòa cùng nước mưa, làm cho người ta thương tiếc.
Mấy ngày trước, Tô Thừa tướng bẩm tấu lên Hoàng thượng, Trấn Quốc công lén lút buôn bán muối quan và mua bán chức quan, chứng cứ vô cùng chính xác không thể nghi ngờ, rất nhanh lập tức bị tống giam, sau khi Thục phi biết được lập tức quỳ ở trước Cần Chính điện không đứng dậy.
Tử Quyên bung cây dù có điểm hoa mai ra, khóe môi Mạch Ca hơi nhếch lên, chậm rãi đi về phía Thục phi.
Nàng không phải không nhìn ra, tuy Thục phi khóc nhưng không hề thật lòng.
Thục phi cầu không phải là tính mạng của phụ thân nàng ta mà là chỗ dựa ở chốn hậu cung này. Mất đi thế lực của gia tộc, nàng ta chẳng là cái gì ở hậu cung này cả.
Che cây dù trên đỉnh đầu Thục phi, lập tức nước mưa nhỏ lên váy áo Mạch Ca nổi lên cảm giác mát lạnh. Mạch Ca nhẹ giọng nói: "Tâm ý của Hoàng thượng đã quyết, cho dù nương nương có quỳ ba ngày ba đêm thì tội danh của Trấn Quốc công cũng đã là không thể thay đổi được nữa."
Thục phi giương mắt, trong đôi mắt đẹp kia lập tức ảm đạm, tức giận trừng nàng.
Tất nhiên người mà Thục phi không muốn gặp nhất chính là Mạch Ca, nhất là lúc nàng ta chật vật như thế này, không nói nàng ta chịu đựng quỳ dưới mưa to lâu như vậy mà Hoàng thượng vẫn không chịu gặp. Đáng hận nhất là Mạch Ca một mực trò chuyện vui vẻ với Hoàng thượng ở Cần Chính điện lâu như vậy. Nàng ta đường đường đứng đầu tứ phi, bây giờ lại bị một Thục nghi hạ thấp, sao nàng ta có thể can tâm được?
Sau khi phụ thân bị bắt giam, trước cửa cung của nàng ta có thể giăng lưới bắt chim[1], mà Mạch Ca cũng ngày càng được sủng ái, được Hoàng thượng chú ý.
[1] Trước cửa có thể giăng lưới bắt chim: Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ sự nghiệp từ thịnh mà suy, khách khứa thưa thớt.
"Nếu ngươi đến để trào phúng bổn cung thì cũng không cần đâu. Mặc dù mẫu gia của bổn cung gặp rủi ro, nhưng một mình bổn cung cũng có thể đối phó với ngươi!"
Mạch Ca vẫn mỉm cười: "Thiếp thân chỉ muốn nói với nương nương, hiện giờ chỉ có Hoàng hậu nương nương có thể cứu Trấn Quốc công thôi."
Hoàng hậu nương nương thiện lương ngây thơ, lại coi trọng chuyện lớn lên cùng Thục phi từ nhỏ, nếu để Hoàng hậu mở miệng nói với Hoàng thượng, kết quả tự nhiên sẽ khác. Thục phi suy nghĩ một lát, dùng tay vuốt nước mưa trên mặt, hừ lạnh một tiếng: "Sao ngươi có thể có lòng tốt thế, bổn cung không thể nghe lời ngươi."
"Thiếp thân cũng chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, nương nương có nghe hay không đó là chuyện khác."
Ba ngày sau, trời đã trong vắt. Qua mấy ngày liên tiếp được nước mưa gột rửa hoàng cung trở nên đỏ hơn, mùi hương hoa quế vàng nhàn nhạt thấm sâu tựa như trời quang mây tạnh, tươi đẹp rực rỡ. Tựa như vẻ u ám tối tăm của mấy ngày trước toàn bộ vỡ ra, tất cả đều như mới được sinh ra vậy.
Mới vừa đi tới Phượng Nghi cung lập tức bắt gặp Thục phi mới từ bên trong đi ra.
Trên mặt người đi ra đều là vẻ vui mừng: "Thế nào, phụ thân của bổn cung đã được tẩy thoát oan khuất, nói đến thì việc này có phần lớn là công của ngươi đấy, bổn cung thiếu ngươi một ân tình."
"Thiếp thân chúc mừng Thục phi nương nương," Mạch Ca phúc lễ: "Ân tình thì không dám nhận. Chỉ mong cả nhà nương nương đoàn tụ, dù sao thì cả đời này Trấn Quốc công yêu thương nhất là nương nương..."
Còn chưa dứt lời, trong mắt nàng ta đã hiện lên vẻ không vui, trong lúm đồng tiền lộ ra vẻ âm lãnh và độc ác: "Đây là việc nhà của bổn cung, không tới lượt ngươi nói, nhưng mà nói đến, ai bổn cung cũng có thể vứt bỏ. Người thân thì là cái thá gì chứ, chỉ cần cản đường của bổn cung thì đều phải chết."
Lại nói một câu: "Đúng rồi, Hoàng thượng vì bồi thường cho Hạ gia chịu khổ, lập tức sẽ tấn phong bổn cung lên làm Quý phi."
"Đây là việc vui, thiếp thân lại chúc mừng nương nương."
Nàng ta đắc ý lắc lư châu sai, nghênh ngang mà đi.
Mạch Ca vẫn giữ nụ cười, nếu không phải thời cơ không đúng thì bây giờ nàng ta đã sớm là một u hồn.
2. Mang thai
Lúc trước sở dĩ Mạch Ca nói Thục phi đi cầu Hoàng hậu cứu Trấn Quốc công thật ra là có lòng riêng. Tranh chấp quyền lực, tất có thắng có thua. Thừa tướng với Trấn Quốc công đấu đá đã nhiều năm, lần này Trấn Quốc công vào tù nhất định là do Thừa tướng hãm hại, một khi Trấn Quốc công rơi đài, quyền hành của Thừa tướng ngày càng bành trướng, đến lúc đó quân quyền suy yếu, khó tránh khỏi có tâm mưu phản.
Hoàng thượng thân ở hiểm cảnh không nói, Hoàng hậu lại càng không có đường sống. Hai người bọn họ, đều là người quan trọng nhất với Mạch Ca.
Cho nên, không câu nệ oán thù riêng của nàng và Thục phi, trước những âm mưu quyền lực trên triều, nàng đều có thể nhẫn nhịn tính sổ sau.
"Mạch Ca, ngươi đến rồi!" Hoàng hậu nhìn thấy Mạch Ca thì vui vẻ buông hương liệu trong tay xuống: "Vừa rồi Hạ tỷ tỷ đến đây, biết được Trấn Quốc công chịu oan nên vô cùng vui mừng, còn nói sẽ không đi nhằm vào ngươi nữa để báo ân tình."
Lý do thoái thác này cũng chỉ để lừa gạt Hoàng hậu thôi, nhưng mà Mạch Ca cũng không vạch trần. Tâm tư Hoàng hậu đơn thuần, ngây thơ đáng yêu, vốn dễ dàng tin vào bất kỳ kẻ nào, Mạch Ca không hi vọng thay đổi nàng ấy, nàng ấy là tiên tử trên Bồng Lai đảo, thế tục không thể quấy nhiễu.
Mạch Ca cười nói: "Vậy sao? Vậy thì tốt quá, ta cũng không muốn đối địch với nàng ta."
Hoàng hậu đang chế hương, đây là thứ nàng am hiểu nhất, nhất là hương hoa mai, bàn tay trắng nõn điều chế, đầu tiên rây cho thật mịn, rồi cô đặc cùng với mật, mùi thơm ngát thanh nhã.
Nhìn nàng ấy hưng phấn chế hương, Mạch Ca không khỏi cũng thấy thích thú, còn để cho Tử Quyên đi hái chút hoa quế mới nở ở trong viện, hương liệu hòa vào với nhau, tăng thêm một luồng hương khí mát lạnh.
Vừa phối thêm vào thì Hoàng hậu lập tức hắt xì mấy cái, trên mặt hiện lên nét uể oải, sắc mặt cũng trắng bệch. Mạch Ca thấy sắc mặt của nàng khác thường, trong lòng sinh ra âu lo. Hoàng hậu chưa từng bị mẫn cảm với hoa quế, lập tức cẩn thận quan sát một chút.
Hoàng hậu ngày thường nhỏ xinh, hôm nay chân lại hơi sưng lên, mùi hoa quế cũng không có gì khác thường, mà sau khi nàng ấy ngửi khí huyết lại dồn lại, hay là?
Lập tức, nàng vừa tức vừa buồn cười: "Ngươi làm Hoàng hậu mà cũng quá không chú ý rồi, ngươi có biết ngươi có đại hỉ rồi không. Phải hiểu, Hoàng hậu có trách nhiệm kéo dài hương hỏa cho hoàng thất, ngươi đúng là không hề để trong lòng. Ngươi nha, không biết ngươi như thế là tốt hay xấu nữa!"
"Hả, ngươi nói trong bụng ta có tiểu bảo bảo à?" Hoàng hậu trố mắt một lát, mới kích động nháy mắt hai cái, dáng vẻ kia đáng yêu đến cực điểm.
Bạn đang đọc bộ truyện Thâm Cung Kế tại truyen35.shop
Mạch Ca bất đắc dĩ vuốt má nàng, dìu nàng ngồi xuống: "Chẳng lẽ ta còn lừa ngươi hay sao? Tuy rằng ta không tinh thông y thuật nhưng dáng dấp rõ ràng mang thai này ta vẫn có thể nhìn ra. Tử Quyên, mau mời Vương thái y lệnh đến đây!"
Vương Trì vội vàng chạy tới, sau khi bắt mạch lập tức chúc mừng: "Chúc mừng Hoàng hậu nương nương đã có long thai."
Chỉ một câu này mà nàng tựa như đứa trẻ hưng phấn khoa tay múa chân vui sướng: "Mạch Ca, Mạch Ca, ngươi nghe thấy không? Ta sắp làm mẹ rồi. Cũng không biết trong bụng ta là nam hay nữ, ta không chờ được nữa muốn nhìn thấy nó luôn rồi đó. Đúng rồi, ngươi nói nó giống ta nhiều hay là giống Hoàng thượng nhiều hơn? Không được, cũng không thể giống ta, nếu không sẽ rất ngốc mất, vẫn là phải giống Hoàng thượng, thiên tư thông minh, khí độ phi phàm."
Mạch Ca nhìn dáng vẻ thao thao bất tuyệt của nàng lại có chút muốn cười. Nhịn không được mà trêu ghẹo: "Chính ngươi cũng là một đứa nhỏ, cũng không biết sau khi sinh ra là ngươi chăm sóc nó hay là nó chăm sóc ngươi đây?"
"A... không phải là còn có Mạch Ca ngươi ở đây à, hì hì." Hoàng hậu đánh nhẹ về phía Mạch Ca, vô cùng thân thiết dụi vào trong ngực nàng.
Từ trên xuống dưới Phượng Nghi cung đều vui mừng, đợi tâm trạng mọi người dịu lại, Mạch Ca nghiêm túc dặn dò Khinh Hàn đủ thứ.
"Nương nương nhà ngươi mang long thai là chuyện đại sự hàng đầu, không nói đến hiện giờ đây là đứa nhỏ đầu tiên của Hoàng thượng, càng có thể là quân vương tương lai, cho nên không thể có một chút sai lầm nào được, nhất là thuốc thang đồ ăn, phải nhất nhất kiểm tra kỹ càng."
Vương Trì là lão thần hai triều, hết sức trung thành, thề với trời tuyệt đối sẽ không bị người ta thu mua, có ông ta chịu trách nhiệm trong thời gian mang thai của Hoàng hậu, Mạch Ca rất yên tâm.
Nhưng mà, hậu cung này chỉ sợ lại khơi dậy một trận sóng ngầm rồi.
Hoàng hậu ngẩng đầu lên từ trong ngực Mạch Ca, nhưng lại mơ hồ có vệt nước mắt chưa khô: "Mạch Ca, thật ra... ta cũng sợ. Trong cung nữ tử mang thai nhiều lắm, nhưng cuối cùng đều... ta sợ ta cũng..."
"Ngốc ạ, có ta ở đây rồi." Mạch Ca vuốt tóc Hoàng hậu, ánh mắt nhu hòa.
"Ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thai thôi, tất cả mọi chuyện khác giao cho ta."
Hoàng thượng biết được tin này mừng như điên, ban thưởng như nước chảy đưa vào Phượng Nghi cung. Hắn nắm lấy tay Hoàng hậu, dịu dàng nói: "Trẫm hi vọng Hoàng tử sinh ra sẽ ngây thơ đáng yêu giống như nàng vậy."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng hậu tràn đầy hạnh phúc, thẹn thùng gật đầu.
Rất nhanh, từ trên xuống dưới hậu cung đều biết việc này. Trung cung có thai chính là việc lớn trọng đại, chúng phi đều tiến đến chúc mừng.
Thục phi vô cùng chân thành chúc mừng Hoàng hậu: "Nương nương thật là có phúc lớn, thai nghén đích tử cho Hoàng thượng, thần thiếp nghĩ tiểu điện hạ nhất định là người có phúc."
Hoàng hậu lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ: "Cảm ơn Hạ tỷ tỷ."
3. Tình cảm
Sau khi trở về Mạch Ca tiện tay làm áo bông nhỏ, đây là con của Hoàng hậu, cũng là con của nàng. Bởi vì không biết là nam hay là nữ nên Mạch Ca may luôn hai chiếc. Những mũi kim dày đặc đều mang theo tình cảm, nàng nhiều lần bị kim thêu đâm rách ngón tay nhưng lại không thèm để ý chút nào, ngược lại càng thêm dụng tâm.
May một tháng, hai chiếc áo bông nhỏ đáng yêu cuối cùng cũng hoàn thành. Nàng vừa ngừng tay thì có Lý Hỉ công công cầu kiến. Đi theo sau hắn còn có hai tiểu thái giám, trên tay nâng khay, mở ra nhìn đúng là một chiếc váy dài bằng tơ màu đỏ nhạt, váy áo thanh lệ như hoa sen.
"Tiểu chủ Thần Thục nghi cát tường, hôm nay Hoàng thượng muốn cải trang xuất cung, chỉ đích danh muốn tiểu chủ theo cùng làm bạn, tiểu chủ thật có phúc lớn mà!"
Nội tâm Mạch Ca rung động thật lâu, nàng ở hậu cung đã hơn bảy năm, cũng chỉ mới được xuất cung một lần, đó là lúc nàng còn là cung nữ của Ngự Càn cung đi theo hầu hạ Hoàng thượng, bây giờ lại có cơ hội, nếu nói không vui mừng thì đó là gạt người.
Nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, để Tử Quyên dâng lên một thanh ngọc Như Ý, nhẹ nhàng thi lễ: "Cảm ơn công công chỉ điểm."
Mặc váy lụa vào, lại búi tóc thành hình Tùy Vân Kế. Trong gương đồng Mạch Ca giống như một đóa sen trắng nổi trên mặt nước, làn da trắng nõn, mặt mày tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, trông yêu kiều nhưng lại yếu ớt lạnh lùng.
Nàng theo Lý Hỉ đến Cần Chính điện, Hoàng thượng đã sớm chờ nàng.
Khi vừa nhìn thấy nàng thì ánh mắt của Hoàng thượng hơi sáng lên. Một lát sau mới kịp phản ứng, trên mặt lại ửng đỏ. Hai người lên liễn xa, mãi cho đến cửa cung mới dừng lại.
Một con ngựa trắng đang đứng đợi ở đó, từ liễn xa đi xuống, Hoàng thượng một tay ôm lấy nàng phi thân nhảy lên lưng ngựa. Mạch Ca sợ hãi lại nghe Hoàng thượng nói nhỏ ở bên tai: "Mạch nhi, ta muốn cùng nàng làm cặp phu thê bình thường một ngày."
Hắn xưng là "ta" mà không phải là "trẫm", đột nhiên nàng thấy hoảng hốt.
Sáng sớm ngày cuối thu, sắc trời nắng đẹp, nàng không tự chủ gật đầu, thật lâu sau mới nghe thấy được âm thanh của mình: "Thiếp thân đều nghe theo bệ hạ."
Hắn cười vừa lòng, kéo dây cương ngựa, rất nhanh đã ra khỏi cửa cung. Lý Hỉ và ám vệ âm thầm bảo vệ ở phía sau.
Hôm nay Hoàng thượng bỏ đi long bào ngày thường, mặc một bộ trường bào thêu màu tím đậm, một mảng hoa văn rồng rắn theo mép áo choàng bay lên. Bên hông đeo một khối ngọc bội Dương Chi Bạch Ngọc, khuôn mặt ôn hòa tao nhã lịch sự, nhưng lại có thể thấy thấp thoáng khí thế quân lâm thiên hạ giữa hai lông mày.
Ngựa dừng trước miếu Nguyệt Lão, đây là phía Nam kinh thành, rất nhiều nam thanh nữ tú chưa lập gia đình đều đến đây để cầu duyên. Trong lúc Mạch Ca đang chưa hiểu gì thì đã được Hoàng thượng nhẹ nhàng ôm xuống ngựa.
"Ta nghe nói nam nữ ngoài cung phần lớn đều cầu nhân duyên ở đây, nếu đã đến rồi, chúng ta cũng đi bói một quẻ xem sao." Hắn tươi cười nắm lấy tay Mạch Ca, nhẹ nhàng hôn lên tay nhỏ của nàng một cái: "Trong ngày hôm nay, chúng ta chỉ là một đôi phu thê bình thường, nàng là nương tử của ta, ta là phu quân của nàng."
Khuôn mặt nàng đỏ bừng lên nói: "Hoàng thượng... thiếp có tài đức gì chứ..."
Hắn cười ha ha, véo nhẹ lên cái mũi xinh xinh của nàng: "Ở đây là ngoài cung, chỉ cho phép nàng gọi ta là A Doanh, hiểu chưa?"
Mộ Dung Doanh là tên của Hoàng thượng.
Nàng do dự một lúc lâu, cuối cùng ngượng ngùng gật đầu gọi: "A Doanh."
Nam nữ rút quẻ riêng biệt, nữ ở bên trong phòng. Mạch Ca mở lá thăm ra, là một câu: "Sơn cùng thủy phục nghi vô lộ."[2] Trụ trì nhận lấy lá thăm khẽ liếc một cái rồi mới hỏi: "Cô nương có tin vào luân hồi không?"
[2] Sơn cùng thủy tận ngỡ hết lối.
Mạch Ca khẽ giật mình: "Không biết đại sư nói lời này là có ý gì?"
"Đây là quẻ đại cát đại lợi, nhưng cũng là quẻ xấu. Nếu như cô nương muốn tìm phu quân thì phải hiểu rõ bản thân mình, đến từ đâu, đi về đâu. Một khi sáng tỏ thì đây là mối duyên đẹp trời ban."
Mạch Ca vừa nghĩ về những lời đại sư nói vừa đi ra khỏi phòng giải thăm đã thấy Hoàng thượng đang đợi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!