Mỹ nhân kế, có nghĩa là để mỹ nhân làm tù binh của đối phương, âm thầm hành động.
Cao hơn một bậc, lợi dụng khuyết điểm của kẻ địch, để hắn tự mình hại mình, một tên trúng đích.
1. Diễm ngộ
"Tiểu chủ, trong cung đều đang đồn đại, nói là lúc Hoàng thượng ở hồ Thái Dịch đã gặp được một vị mỹ nhân."
Lúc Tử Quyên đi vào trong điện, Mạch Ca đang tập trung tỉ mỉ cắt may áo
bông cho tiểu Hoàng tử, nghe được câu này không khỏi dừng động tác. Nàng cười nhẹ: "Không chừng là cung nào đó đang dùng mỹ nhân kế."
Thủ đoạn tranh sủng trong hậu cung trước giờ chưa từng chấm dứt. Huống hồ
là mấy tháng nay, Mạch Ca vẫn luôn sủng quan lục cung. Hiện tại nàng
đang ở cữ, không thể thị tẩm, cho nên các tiểu chủ của các cung đều nổi
lên tâm tư, chớp lấy cơ hội.
"Người trong cung đều nói, lúc ấy
Hoàng thượng một mình tản bộ, chợt nghe được tiếng hát mềm mại uyển
chuyển, lúc ẩn lúc hiện linh hoạt kỳ ảo bay tới. Hoàng thượng đi theo
tiếng hát hồi lâu cũng không nhìn thấy ai, đến khi tiếng hát dừng lại
mới có một bóng hình xinh đẹp xuất hiện. Nữ nhân đó quay đầu lại, chỉ
chậm rãi cười, thật sự là khuynh quốc khuynh thành."
Thấy Tử Quyên ngừng nói, Mạch Ca hỏi: "Sau đó thế nào?"
"Sau đó không thấy bóng dáng nàng ta nữa, Hoàng thượng sai người đi khắp nơi tìm kiếm cũng không có kết quả. Mấy người họ đều nói, Hoàng thượng đã
bị nữ nhân đó mê hoặc..."
Có bị mê hoặc hay không thì Mạch Ca không rõ.
Nhưng nàng hiểu rõ Hoàng thượng không phải loại người tham luyến sắc đẹp,
người hắn coi trọng là những phi tần thục nghi hiền đức.
Còn nhớ
trước đây, Nguyệt Quý nhân ở Cẩm Sắc cư vì muốn gợi lên sự thương tiếc
trong lòng Hoàng thượng, không ngại đứng giữa trời mưa to gió lớn mà
nhảy múa, cuối cùng Hoàng thượng cũng chỉ phái Vương Trì đến chẩn trị
cho nàng ta. Ngược lại, Lý Nương tử ở Nhã Lam các, tuy rằng phân vị
thấp, nhưng cư xử hoà nhã, không gây thị phi, cứ cách vài hôm Hoàng
thượng lại tới thăm.
Vậy nên vị mỹ nhân thần bí này, xem ra sẽ phải uổng công trở về.
Tuy là nghĩ như vậy nhưng Mạch Ca vẫn sai Tử Quyên đi chuẩn bị một chén
canh thịt dê, đến Cần Chính điện. Hoàng thượng đang nghiêm túc phê duyệt tấu chương, dáng vẻ chẳng có chỗ nào giống như bị mỹ nhân mê hoặc.
Hắn gác bút trong tay xuống, đứng lên, cẩn thận đỡ Mạch Ca ngồi xuống, quan tâm hỏi: "Sức khỏe nàng còn yếu, sao tối vậy mà còn chạy đến đây? Ta
vốn định phê xong tấu chương sẽ đến thăm nàng."
"Thiếp thân nhớ bệ hạ, nên cho người hầm canh thịt dê. Bệ hạ uống canh xong thiếp thân sẽ trở về nghỉ ngơi."
Hoàng thượng ngoan ngoãn gật gật đầu, cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng rồi mới uống hết canh.
Rời khỏi Cần Chính điện, Mạch Ca không vội trở về, mà là đi đến hồ Thái Dịch.
Đã là giờ Tuất, trên mặt hồ nổi lên sương mù, nàng ngơ ngác nhìn bóng trăng phản chiếu trong hồ, lâm vào hoảng hốt.
Mới vừa rồi, không phải nàng không thấy tờ giấy bị đè bên dưới tấu chương của Hoàng thượng.
Trên tờ giấy đó viết một chữ --- Đại.
2. Mỹ nhân
Vị mỹ nhân thần bí đó rất nhanh đã lộ diện.
Vào một ngày lập xuân, vị Thư Thái phi vốn ở chùa Giác Nguyên đã lâu nay
đột nhiên hồi cung. Tuy rằng Thư Thái phi không phải mẹ ruột Hoàng
thượng, nhưng bà nuôi nấng Hoàng thượng từ nhỏ đến lớn, quan hệ giữa hai người đương nhiên rất tốt.
Lần này trở về, Hoàng thượng đặc biệt mở tiệc nghênh đón bà.
Nghe nói, thời trẻ Thư Thái phi là Quý phi được Tiên hoàng sủng ái, lại bị
người ta hãm hại nên nản lòng thoái chí, không màng tranh sủng. Nhà mẹ
đẻ thấy vậy, bất đắc dĩ đưa thứ nữ vào cung. Bà dạy cho muội muội cách
lấy lòng quân vương, cuối cùng muội muội trở thành Hoàng hậu, còn sinh
hạ tiểu Hoàng tử.
Có điều muội muội trầm mê quyền lực, không dành nhiều tâm tư nuôi nấng tiểu Hoàng tử. Còn bà thì đưa tiểu Hoàng tử đến
bên cạnh, tận tâm tận lực nuôi dưỡng đến lớn.
Thế cho nên sau khi Hoàng thượng lớn lên, rất xa cách với Thái hậu nhưng với bà thì lại kính trọng cùng thân cận hơn mấy phần.
Trong yến tiệc buổi tối, có đàn sáo dễ nghe, ánh đèn sáng đều đặn, mọi người đều đắm chìm trong buổi tiệc.
Sau khi uống rượu thoả thích thì nghe thấy một hồi âm thanh uyển chuyển, ở
xa xa trên Dao Hoa đài có một người đang gảy đàn dưới trăng. Nàng ta mặc một bộ y phục trắng dài thướt tha, tóc đen dài như tơ buộc lỏng thành
hình cánh bướm bằng một dải lụa, bàn tay trắng nõn khảy đàn, tựa như hoa lan thanh khiết, ở trong gió đêm nhẹ nhàng lay động.
Âm thanh tuyệt mỹ, mềm mại tao nhã, Hoàng thượng vội dừng chén rượu, cẩn thận đánh giá nàng ta.
Đàn xong một khúc nhạc, mỹ nữ mới ra khỏi màn, chậm rãi đi qua bên này. Nếu không phải càng lúc càng đến gần, Mạch Ca tuyệt đối không nghĩ đến
gương mặt của mỹ nhân này lại quen thuộc đến vậy.
Giống, quả thật rất giống, mặt mũi cùng dáng người đều cực kỳ giống.
Quả nhiên, nàng thấy Hoàng thượng nắm chặt quyền, cả người căng thẳng. Phản ứng như vậy chỉ xuất hiện khi hắn gặp người đó -- Tĩnh Quý cơ, Lâm
Thanh Đại.
3. Tấn vị
Bạn đang đọc bộ truyện Thâm Cung Kế tại truyen35.shop
Tĩnh Quý cơ là người quan trọng trong lòng Hoàng thượng.
Trước đây vì không muốn khuất nhục trước Đức phi, Tĩnh Quý cơ đã tự sát bằng
một dải lụa trắng -- có điều sự thật không phải như thế, lúc ấy Tĩnh Quý cơ được Mạch Ca và Hoàng hậu cứu giúp, lén lút đưa ra khỏi cung, nàng
ấy còn trịnh trọng thề, cả đời này sẽ không bước vào hồng tường[1] nữa.
[1] Tường đỏ. Ý chỉ Hoàng cung.
Cho nên, Mạch Ca chỉ nhìn thoáng qua đã xác định, nữ tử này tuyệt đối không phải Tĩnh Quý cơ. Cho dù có giống hơn nữa thì cũng chỉ đơn giản là
giống mà thôi.
Hoàng thượng giống như không hề nghe thấy, Lý Hỉ ở bên cạnh gọi vài tiếng hắn mới tỉnh táo lại: "Mau đứng lên đi! Người đâu, ban ngồi."
"Vị tỷ tỷ này đẹp quá!" Hoàng hậu ngẩng khuôn mặt ngây thơ lên, vui vẻ mà vỗ tay.
Do là tiệc nhà, nên Thư Thái phi không ngại mời Hoàng hậu tham gia.
Thư Thái phi liếc mắt, vẫn chưa biểu lộ nét mặt. Da thịt trắng nõn như
tuyết của bà được bảo dưỡng cẩn thận nên vô cùng mịn màng. Tuy rằng đã
gần bốn mươi tuổi nhưng khuôn mặt lại kiều diễm tuyệt mỹ không khác gì
thiếu nữ.
Bà tỏ ý bảo Uyển Khanh ngồi bên cạnh, cười nói: "Nàng
ấy là nghĩa nữ mà ai gia đã thu nhận ở chùa Giác Nguyên, tên là Uyển
Khanh. Từ nhỏ đã thông minh lanh lợi khiến người ta yêu thích. Lần này
hồi cung, ai gia thấy nàng không có chỗ để đi nên để nàng theo về cung."
Hoàng thượng nhìn thoáng qua Uyển Khanh một cái mới gật đầu: "Có nàng hầu hạ bên cạnh mẫu phi tất nhiên là tốt rồi."
"Có Uyển nhi đúng là rất tốt. Cũng đã nhiều năm ai gia chưa hồi cung, ở đây chẳng còn mấy người. Cũng may ai gia còn có nàng bầu bạn giải khuây."
Hoàng thượng nghe đến đây, vẻ mặt không ổn lắm. Hắn cầm chén rượu lên cười
nói: "Mẫu phi ở chùa Giác Nguyên đã lâu, người xưa tất nhiên đều không
còn nữa."
Thư Thái phi chỉ nhẹ nhàng cười cười, nhìn mấy tiểu chủ chỗ Mạch Ca ngồi: "Phương Dung, vị đó là Thần Dung hoa à? Mau bế tiểu
Hoàng tử đến đây để ai gia nhìn thử..."
Giọng nói chưa kịp dứt,
Phương Dung cô cô đã bế tiểu Hoàng tử đến, cười nhạt nói: "Thái phi,
tiểu Hoàng tử thật sự rất đáng yêu, giống Hoàng thượng lúc nhỏ như đúc!"
"À?" Thái phi rất có hứng thú đùa giỡn với trẻ con, cười nói: "Giống thật, tên gọi thế nào?"
"Hồi mẫu phi, đặt là Nguyên Hòa."
"Nguyên Hoà, Nguyên Hoà. Nguyên, hiểu là bắt đầu cũng được, mà nguồn gốc cũng
được. Tên này khá hay, Hoàng đế vậy mà rất có tâm. Truyền lệnh ai gia,
lập tức tấn Thần Dung hoa lên Thần Tần."
Bà nói thêm: "Ngày mai Hoàng hậu và Thần Tần cùng tới Thọ Khang cung ngắm hoa đi."
Mạch Ca quỳ lạy tạ ơn.
4. Lập uy
Buổi sáng hôm sau, lúc Mạch Ca và Hoàng hậu đi vào Thọ Khang cung thì Thư
Thái phi và Uyển Khanh đang ngồi ở trong đình hóng gió thưởng thức trà.
Uyển Khanh mặc một bộ y phục xanh biếc, tuy không hoa lệ nhưng lại mang một
vẻ đẹp thoát tục. Da trắng mịn màng, môi như cánh hoa, một đôi mắt đẹp
cất chứa mấy phần ý xuân. Chỉ là khi nhìn tổng thể, Mạch Ca cảm thấy đây là bắt chước thần thái một cách quá mức, thành ra giống như cố tình.
Thỉnh an xong, Uyển Khanh lấy ra một chuỗi Phật châu lưu ly, nói với Hoàng
hậu: "Đây là Phật châu dân nữ mời cao tăng ở chùa Giác Nguyên khai
quang, một viên trong đó là bồ đề xá lợi tử. Một chút tâm ý, xin Hoàng
hậu nương nương vui lòng nhận cho."
Hoàng hậu vui sướng mà nhận
lấy, vui vẻ cầm trong tay chơi đùa. Nhưng chưa được bao lâu thì Phật
châu đã rơi xuống mặt đất, lăn ra từng hạt.
Hành động vô tâm như vậy, từ miệng người ngoài lại thành cố ý.
"Thần Tần." Thư Thái phi lộ vẻ mặt không vui, nhìn Mạch Ca hỏi: "Đường đường
là Trung cung lại bất kính, nói cho cùng chính là do hạ nhân sai, ngươi
nói nên trừng phạt thế nào? Lâu rồi ai gia không trở về, quy củ không
còn nhớ rõ nữa..."
Ngay sau đó, hai thái giám đến ghì chặt cung nữ Khinh Hàn bên người Hoàng hậu lại.
Mạch Ca vững vàng bình ổn nói: " Hồi bẩm Thái phi, Khinh Hàn chưa hết sức
làm tròn trách nhiệm, theo cung quy hẳn là phải bị loạn côn đánh chết."
Nàng thoáng dừng một chút: "Nhưng Khinh Hàn là cung nữ hồi môn của Hoàng hậu nương nương, trước nay luôn trung thành tận tâm, tình cảm sâu đậm, mong Thái phi xử phạt nhẹ tay."
"Uyển Khanh, ngươi cảm thấy như thế nào?"
"Uyển Khanh khẩn cầu Thái phi bỏ qua cho vị cung nữ này đi. Chỉ là một chuỗi Phật châu thôi, Uyển Khanh vẫn chưa để trong lòng."
Phương Dung cô cô ở bên cạnh nói: "Thần Tần và Uyển Khanh cô nương tâm tính
thuần lương, không đành lòng trừng phạt cung nữ. Nhưng nếu không cảnh
cáo ắt sẽ có người lại phạm sai lầm."
Thái giám đặt Khinh Hàn trên cây cột, cắm đầy xiên tre lên mười đầu ngón tay.
Tiếng thét thê lương vang lên bên tai không dứt.
Hoàng hậu sợ đến mức khóc thét, nước mắt rơi thành từng chuỗi từng chuỗi đứt
quãng. Nàng thương tâm hét lên: "Tất cả các người đều là người xấu, tại
sao lại ức hiếp Khinh Hàn muội muội? Nàng đối với ta rất tốt, các ngươi
thả nàng đi!"
Mạch Ca không đành lòng nhìn, lại không thể trốn tránh.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!