Dương đông kích tây, tức là làm ra thế muốn tấn
công phía Đông, thực tế lại tấn công phía Tây, khiến cho đối phương sinh ra ảo giác, giành chiến thắng vì đánh bất ngờ.
Cao hơn một bậc, dùng động tác giả lừa địch, yểm trợ cho chủ lực ở phía trước đánh vào chỗ hiểm.
1. Huệ Phi
Năm nàng vào cung, nương đã dặn dò nàng thế này:
"Trong cung không thể so với bình thường, mọi chuyện đều phải thận trọng từng
bước, cẩn thận từng li từng tí. Tuy con là cung nữ nhưng cũng không thể
có quá nhiều sơ suất, bảo toàn tính mạng của mình mới là quan trọng
nhất." Mẫu thân thoáng thở dài: "Nương không cầu con vinh hoa phú quý,
chỉ mong con bình an vui vẻ, cả đời an ổn. Thường nói người trong cung
vô cùng tính toán, dù chỉ một câu nói, một hành động cũng rước lấy thị
phi, con nhất định phải học cách ẩn nhẫn, dù sao thì..."
Cửa cung thật sâu, vừa vào, suốt đời này đã không thể ra ngoài lần nữa.
Một lời thành sấm.
Cho nên khi nàng mới nhập cung quỳ trước mặt Huệ Phi, nàng chỉ cung kính
cúi đầu, gương mặt không có chút sai sót nào, trong đầu hiện lên lời nói thì thầm của nương --- cho dù là thân phận thể nào, cũng không được bất mãn kiêu căng, mọi việc đều phải ẩn nhẫn.
Lúc này Huệ Phi chậm rãi đi tới trước mặt nàng, bóp cằm nàng, bức nàng phải đối mắt với mình.
Huệ Phi có nhan sắc diễm lệ, nhưng lại quá quyến rũ, quá mê hoặc lòng
người, mất đi thục đức của một phi tần nên có: "Ngươi chính là Thần Dung hoa ư? Quả nhiên xinh đẹp, thảo nào Hoàng thượng túc trực từng đêm ở
Thần Lam hiên... có biết ta gọi ngươi đến làm gì không?"
"Thiếp
thân ngu dốt, xin Huệ Phi nương nương chỉ dạy vài điều." Mạch Ca trả lời dịu dàng hèn mọn, nhưng Huệ Phi nghe vẫn thấy chói tai.
Cũng đúng thôi, có cung kính thế nào đi nữa, nàng ngày đêm nhận được thịnh sủng là gai độc trong mắt người khác.
Huệ Phi thu tay lại, chân váy ngủ hải đường chín thước uốn lượn xẹt qua
giữa chân, nàng ta ngồi trở lại bàn lần nữa, cười nói: "Bổn cung mới đến triều Hán, hôm nay muốn luyện chữ Hán."
Lại nói thêm: "Hôm qua Thần Dung hoa nói lời không nên, vậy phạt ngươi quỳ làm bạn để bổn cung luyện chữ đi."
Mạch Ca nhẹ nhàng cười: "Thiếp thân biết mình có tội, tạ ơn nương nương đã phạt nhẹ."
Những năm gần đây, nàng cung kính kiềm chế, thế nên toàn bộ hậu cung đều
không bới móc được sai lầm nào, Huệ Phi lại nói nàng thất lễ ở trước
điện, quấy nhiễu bản thân.
Trừng trị tại chỗ, đối với một nữ nhi
dị tộc thảo nguyên như Huệ Phi, phạt quỳ đã xem như là nhẹ nhàng vô
cùng, có thể chấp nhận được.
Thật ra, Mạch Ca hoàn toàn có thể
hiểu được nàng ta, Huệ Phi là Công chúa một nước nhỏ ở Tây Vực, mấy ngày trước được đưa đến kết thân, tuy thân phận cao nhưng cũng chỉ được
phong tòng nhị phẩm Phi vị, ban cho phong hào Huệ, ở lại Huệ Nhân cung.
Sau khi vào cung lại ít gặp mặt Hoàng thượng, từ đó về sau ngày tốt cảnh
đẹp, mỗi ngày đều ngồi một mình đến bình minh. Đủ loại ấm ức như vậy,
nếu không chèn ép Mạch Ca đang thịnh sủng, sao nàng ta có thể lập uy
trong hậu cung.
Những tin đồn về thuở nhỏ của Huệ Phi Mạch Ca có
nghe được một ít. Hơn chục năm trước khi Huệ Phi được sinh ra, bầu trời
Tây Vực xuất hiện một đạo ánh sáng vàng khác thường, như phượng hoàng
giang cánh, chiếm giữ chín tầng mây. Bởi vì hiện tượng khác thường này,
Huệ Phi được khẳng định chắc chắn có mệnh làm mẫu nghi thiên hạ, hôm nay bị đưa vào cung, có thể thấy được ý tứ ẩn sâu trong đó.
Hoàng thượng không cho đây là bất lợi, dù sao hai nước giao hảo thì có lợi nhất vẫn là bách tính thiên hạ.
Thực tế, tuy Huệ Phi không phải là người đơn giản, nhưng cũng khó gây được
sóng gió trong hậu cung, nàng ta cô độc khó mà sinh tồn, làm sao có thể
đối địch với các phi tần?
Mạch Ca nghĩ đến đây thì nội tâm thoáng an ổn.
Nàng quỳ đã được nửa canh giờ, hai gối đã sớm tê cứng, cũng không biết là
phải quỳ đến bao lâu, trán nàng đã đổ mồ hôi, thân thể cũng không chịu
được ngã ra phía sau.
"Thần muội muội, muội làm sao vậy?" Trùng hợp Hiền phi đến Huệ Nhân cung gấp đến mức hô to.
Bụng dưới giống như có hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm vào, nàng không trả lời được nữa, gục đầu vào trong ngực Hiền phi.
2. Đối lập
Huệ Phi xuất hiện trước mắt Mạch Ca lần nữa là vào sáng sớm của ba ngày
sau, lúc đó hậu cung đã biết Thần Dung hoa có thai được một tháng. Mấy
ngày trước bị phạt quỳ suýt chút nữa khiến nàng sẩy thai, bệ hạ nổi giận đùng đùng với Huệ Phi.
Mạch Ca biết mình mang thai, cũng biết rõ thân thể của mình, vốn tưởng rằng chỉ phạt quỳ thôi, sẽ không bị thương gì. Tuy biết mình suýt nữa bị sẩy thai nhưng nàng không hề oán trách
Huệ Phi, dù sao cũng do bản thân nàng không báo trước.
Nhưng mà Huệ Phi lại hỏi thẳng nàng, ngày hôm trước có phải cố ý khiêu khích lấy chuyện này để hãm hại mình.
Nhất thời Mạch Ca hiểu ra ý đồ đến đây Huệ Phi. Huệ Phi đã sớm cho rằng nàng cố ý giấu giếm không nói, lại cố tình té xỉu, khiến Hoàng thượng cảm
thấy Huệ Phi kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ vì đố kị mà ra tay với long tự
trong bụng Mạch Ca.
"Bổn cung và ngươi không đội trời chung."
Thấy nàng không phủ nhận Huệ Phi cũng đi thẳng vào vấn đề, lửa giận
trong mắt cho thấy lập trường của nàng ta.
"Nếu nương nương nhận
định là do thiếp thân gây ra, vậy thì nói nhiều hơn nữa cũng không xóa
được hiểu lầm..." Mạch Ca không hề giải thích, chỉ thản nhiên mỉm cười
nói.
Hiểu lầm trong thâm cung, có giải thích nhiều cũng không rõ
được, chẳng bằng thỏa mãn Huệ Phi, dù sao giữa các nàng ngay từ đầu đã
không có ý định làm tỷ muội tình thâm.
Màn đêm buông xuống, cung
nhân truyền tin tức đến, Hoàng thượng lâm hạnh Huệ Phi. Trong những
tháng gần đây, ngoại trừ Mạch Ca, lần đầu tiên bệ hạ triệu phi tần thị
tẩm.
Sau khi trở về Huệ Phi bưng một chén canh đi đến Cần Chính
điện, quỳ xuống rơi lệ kêu oan, giải thích nàng không hề biết chuyện
Thần Dung hoa có thai.
Còn nói nàng mới vào hoàng cung, vốn là xa quê hương, lại ăn nhờ ở đậu, bơ vơ không nơi nương tựa, nàng nghiêm
phạt Trần Dung hoa cũng chỉ muốn mọi người trong hậu cung biết được địa
vị Huệ Phi của nàng.
Bạn đang đọc bộ truyện Thâm Cung Kế tại truyen35.shop
Nếu không phải ngay cả hạ nhân cũng xem
thường nàng chứ đừng nói đến các cung tần có phẩm cấp thấp, nàng cũng
không muốn lấy chuyện này lập uy.
Quỳ trên đá cẩm thạch một canh
giờ, Hoàng thượng mới vơi bớt tức giận, giọng nói trở nên ôn hòa: "Nàng
là Huệ Phi, đừng động một chút là ra mặt với người khác."
Hai
chân Huệ Phi đã mất cảm giác từ lâu, nhưng nàng vẫn quỳ thẳng tắp, hai
tay dâng lên một đoạn tóc bị cắt: "Trước khi thần thiếp đi phụ vương đã
cắt cho thần thiếp, ông nói nước nhỏ quê mùa, duy chỉ có một nữ nhi là
chí bảo của đời ông, nay dâng đến cho thánh thượng, chỉ mong bệ hạ có
thể dùng tâm để đối đãi, ông dù có chết cũng không tiếc."
Hoàng
thượng cúi đầu ho khan vài tiếng, nhàn nhạt nói: "Nàng là Công chúa cao
quý, lại một mình đi vào hoàng cung, vì sự giao hảo của hai nước mà lập
công trạng bất khuất. Trẫm đồng ý với nàng, chắc chắn sẽ bảo vệ nàng
thật chu đáo trong hậu cung này."
Nhưng chu đáo thì có lợi ích gì, điều nàng mong muốn không phải chỉ đơn giản thế này.
Lạy thêm một lần nữa, nàng lại than thở khóc lóc, hỏi: "Thần thiếp đã là
tín vật giao hảo giữa hai nước, vì sao bệ hạ lại trì hoãn không lâm
hạnh? Lẽ nào Hoàng thượng muốn đổi ý, trả thần thiếp hoàn bích không có
việc gì lại cho phụ vương sao?"
Hoàng thượng sửng sốt một lúc mới nói: "Nàng là Huệ Phi do chính miệng trẫm sắc phong, tất nhiên là người của trẫm, nào có đạo lý trả về. Còn về phần thị tẩm, những ngày gần đây trẫm có chính vụ nặng nề, đợi qua mấy ngày nữa..."
"Bệ hạ còn
muốn tìm cớ sao?" Huệ Phi cướp lời nói, đôi mắt khóc đỏ hơn: "Thần thiếp không muốn bị người vắng vẻ, nhưng cũng không muốn bệ hạ cưỡng cầu.
Không bằng đuổi thần thiếp đi lễ Phật đi!"
Hoàng thượng nghe vậy hiển nhiên có chút áy náy. Hắn đi lên phía trước, cẩn thận nâng nàng dậy.
Mà nàng lập tức thả mê hồn hương mang theo trên người ra ngoài, đó là do
Tây Vực làm ra, người Hán không biết. Mê hồn hương, ngửi qua một lần thì khó mà quên được.
Quả đúng như thế, ánh mắt Hoàng thượng trở nên mê ly, khẽ nói với nàng: "Đêm nay trẫm sẽ viên phòng cùng nàng."
3. Tình thế
Có nữ tử nào mà không ghen tuông tức giận cơ chứ? Càng đừng nói đến một nữ tử tính tình kiên cường khí khái như Mạch Ca.
Nàng vẫn còn nhớ trong căn nhà nhỏ ở rừng trúc vào năm ngoái, Hoàng thượng
cầm tay nàng gọi "Mạch nhi", lúc đó ánh mặt trời lờ mờ, lá thu bay lả tả xuống đất, nhuộm trước mắt nàng một bức tranh tuyệt đẹp. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn trong veo, giống như vượt qua năm tháng, trèo non lội
suối mà đến, mang theo ánh sáng ấm áp.
"Ghen à?" Nàng xoay người
lại, đối diện là một đôi mắt đen nhánh, trong đó phản chiếu ánh nến rực
rỡ và hình ảnh nho nhỏ của nàng, người nọ mỉm cười nói: "Ta biết tính
nết của nàng, cho nên sáng sớm đã đến đây."
"Thiếp thân sao dám ghen với bệ hạ chứ."
Nàng cười cười, dù mình có tức giận không vui thì làm sao, nàng không thể
biểu hiện ra bên ngoài, việc ẩn nhẫn nhiều năm đã dạy cho nàng biết làm
thế nào để sinh tồn trong cung. Tuyệt đối không thể ghen ghét, tuyệt đối không thể xung đột, đây mới là gốc rễ của sủng ái.
Huống chi
Hoàng thượng là thật lòng với nàng, mấy tháng nay nàng nhìn trong mắt,
nhớ trong lòng. Có đại quân vương nào có thể làm được như vậy, nàng nên
cảm thấy đủ.
Hơn nữa Huệ Phi không giống người khác, nàng ta là
tín vật giao hảo giữa hai nước, hậu quả của không viên phòng, tức là
chiến tranh.
"Vẫn là tức giận, nàng xem, ta không có phụ nàng."
Hoàng thượng cưng chìu vuốt chóp mũi nàng rồi mở bàn tay ra, trên ngón trỏ có một vết thương hơi cạn.
...
Mấy ngày liên tiếp Hoàng thượng đều ngủ lại Huệ Nhân cung, Cung nhân đều
nói, bệ hạ đã thản nhiên quên mất vị ở Thần Lam hiên kia, dù sao dung
mạo của Huệ Phi không ai có thể sánh bằng, mặc dù không tô phấn trang
điểm cũng có thể xinh đẹp át cả lục cung
Mạch Ca đến tặng quà
mừng lại bị tiểu thái giám ngăn ngoài cửa, còn nói một câu như thế này:
"Nương nương nhà chúng ta chuyển cáo tiểu chủ, thứ nương nương mong muốn không chỉ có sủng ái."
Không biết có phải ảo giác hay không, tiểu thái giám vô tình hay cố ý nhìn vào bụng nàng.
Mạch Ca bị cấm cửa nhưng không để ý chút nào, ngược lại tất cả mọi người
trong hậu cung đều biết, bọn họ đang nhìn vào câu chuyện cười của nàng,
còn mắng khó nghe là đáng đời nàng, phong thủy luân chuyển, không ngờ
nàng cũng có một ngày bị như vậy.
Buổi tối, Hiền phi đặc biệt tổ
chức yến tiệc tại Trường Nhạc cung, chỉ mời Huệ Phi và Mạch Ca. Mục đích không vì chuyện gì khác, đó là hy vọng hai người có thể buông hiềm
khích xuống, sau này sống hòa thuận trong hậu cung, dù sao Hoàng thượng
không có con nối dòng, trước mắt vì Hoàng thượng khai chi tán diện mới
là quan trọng nhất.
Hiền phi còn nói, trong hậu cung tối kỵ nhất
chính là chuyên sủng vô độ, mọi người đều là phi tần, cần phải hiểu được việc duy trì tiến thoái, đúng mực thích hợp, đừng để bệ hạ phân tâm vì
chuyện hậu cung.
Nói đến đây, thái giám vào điện bẩm báo nói
Hoàng thượng đã đến cửa cung, các nàng vội vàng đứng dậy phúc lễ nghênh
đón thánh giá.
"Tất cả miễn lễ." Hoàng thượng từ ngoài cửa đi
vào, chắc là mới vừa phê hết tấu chương, vẻ mặt mệt mỏi nhưng giọng điệu lại ôn hòa: "Mọi người đều ở đây à?"
Hiền phi đi theo phía sau
hắn, mềm mỏng cười nói: "Thần thiếp mời hai vị muội muội đến trò chuyện, không ngờ bệ hạ tới, thần thiếp cho người chuẩn bị thêm một bộ chén
đũa. đã lâu rồi Trường Nhạc cung không náo nhiệt như vậy."
Hoàng
thượng cười nói: "Từ trước đến nay nàng làm việc luôn ổn trọng, có nàng
lo liệu hậu cung, trẫm rất yên tâm." Sau khi ngồi xuống lại nói với
nàng: "Mấy ngày nay nàng vất vả rồi."
Đúng thật là vất vả.
Từ sau khi Hoàng hậu vì mất ấu tử mà bị rối loạn tinh thần, sau đó Thục
phi lại mất, mọi việc trong lục cung đều rơi hết lên người Hiền phi.
Hiền phi là nữ nhi của Thái phó Thái tử Quách Thâm, thuở nhỏ đã tiến cung
làm bạn đọc sách với Hoàng thượng, mặc dù lớn hơn bệ hạ ba tuổi, nhưng
Hoàng thượng vô cùng kính trọng nàng, lại vì cảm ơn Quách Thâm dạy bảo,
sau khi Hoàng thượng đăng cơ đã sắc phong nàng làm Hiền phi.
Nàng cũng không phải người tuyệt sắc, nhưng lại trang nghiêm ôn hòa, hiền
lương tài đức, tạo cho người đối diện cảm giác hòa nhã.
"Thần
thiếp không vất vả." Hiền phi thu lại nụ cười: "Đây là việc thần thiếp
phải làm. Có thể san sẻ với bệ hạ, là phúc phận thần thiếp tu luyện
được."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!