"Đói bụng sao...?" Vu Ca thận trọng cầm túi xách, cổ họng cậu có hơi khô.
Từ "làm" có thể phối hợp không ít với từ khác, chẳng hạn như làm cơm.
Phòng khách cực kỳ yên tĩnh, Nghiêm Từ Vân cầm vật mở nắp chai, khéo léo xoay cổ tay, gỗ mềm "bụp" một tiếng bật ra ngoài, trong lúc nhất thời không
rõ giọng nói và rượu vang cái nào tinh khiết và thơm hơn.
"Có hơi đói." Nghiêm Từ Vân nói một cách mơ hồ, nghiêng chai rượu vang đặt lên
ly thủy tinh đã để sẵn, để chất lỏng màu đỏ tím từ từ chảy ra ngoài.
Vu Ca giống chim non sợ cành cong, đặc biệt nhạy cảm với giọng nói của đối phương, đầu mũi cậu ngứa ngáy lại có chút kích động muốn tránh né: "Gọi đồ ăn bên ngoài?"
"Không cần đâu, nhóc ngốc."
Nghiêm Từ Vân để mọi thứ lên mặt bàn, xoay người bật TV lên, chọn một chương trình giải trí muốn cho Vu Ca thư giãn lại.
"Anh sẽ nấu mì, cũng có thể làm một vài món xào đơn giản." Trong đầu vẫn cứ
cân nhắc tỉ mỉ đến từ làm kia, Vu Ca lơ đãng gãi mũi, tầm mắt cứ thế
nhìn theo bước chân Nghiêm Từ Vân.
Nhắc mới nhớ, cậu vẫn đang mặc đồ của hắn.
Rời khỏi nơi gió thổi, trong không khí loãng chỉ còn vươn lại mùi hương bột giặt còn sót lại trên quần áo. Vu Ca theo bản năng cúi xuống, kéo vạt
áo lên ngửi ngửi.
Trên tơ áo còn lưu lại mùi nắng, còn có một vài mùi hương quen thuộc. Mùi hương đó giống như thuốc độc, theo chóp mũi
xông thẳng vào tim, nhuốm vào máu.
Vu Ca cụp mắt, nhìn chằm chằm
nơi đó giống như bị bấm nút tạm dừng, cả người cậu vẫn đang trong tình
trạng hoảng loạn choáng váng, mãi cho đến khi Nghiêm Từ Vân vững vàng đi tới trước mặt cậu, hắn đặt lòng bàn tay lên đôi tay đang đặt trên then
cửa của Vu Ca.
"Sao em lại thất thần?" So với da mặt, ngón tay
cái của hắn dày và thô hơn, lúc chạm lướt qua môi khiến cho cậu cảm thấy tê rần cả người.
Vu Ca nhanh chóng buông vạt áo ra, ho khan một
tiếng, chột dạ ngước mắt lên nhìn, ánh mắt cũng tụ vào một điểm, đầu
lưỡi như thắt lại: "Em đang nghĩ sẽ ăn gì lúc đói."
"Khụ!!" Sau khi liên tục ho khan, Vu Ca lại thở gấp hướng về sau, toàn bộ lưng
cậu đều bị áp chặt lên cánh cửa, ánh mắt cậu chứa đựng tia sáng mong
manh như muốn tản đi hết.
Cảm, cảm giác gì chứ?
Lòng bàn
tay của đối phương nhẹ nhàng thuận khí cho cậu, lúc này tóc tai cậu như
bị điện giật rối tung rối mù, vành tai cậu đỏ bừng, dáng vẻ vừa chật vật lại vừa vô hại.
Cậu rõ ràng là đã để thở hồi khí nhưng vẫn không đoán được tâm tư của dối phương, nên cậu chỉ có giả vờ khó chịu ho khan để lảng tránh cuộc trò chuyện.
Chẳng lẽ là vì... lúc cậu cứng lên hai lần kia?
Đều bị hôn như vậy, mùi vị tán tỉnh của đối phương nồng đậm, lúc đó đại não hoàn toàn làm theo bản năng, nơi nào khống chế được chính mình.
Vu Ca lặng lẽ dịch người sang một bên cửa, còn lén nâng mí mắt lên nhìn Nghiêm Từ Vân, "Khụ..."
Mặt trời lặn giống như một ngọn lửa cuồng nộ, đốt cháy rèm cửa đang treo lơ lửng. Rõ ràng khoảng cách rất xa, nhưng hình như Nghiêm Từ Vân vẫn bị
ảnh hưởng bởi ánh mặt trời, Vu Ca có thể nhìn thấy từ đáy mắt hắn một
thứ tình cảm có thể khiến người ta bỏng rát, còn hơn cả ngọn lửa thiêu
đốt.
Quá mạnh mẽ và bình tĩnh, nhưng đôi mắt ấy sẽ hiện lên vết
nứt khi biết cậu bị bắt cóc, sẽ ở trong tầng hầm căng thẳng thiếu khí ấy tiếp thêm dũng khí cho cậu.
"Em..." Vu Ca không thể dời mắt, chân dán chặt xuống đất, nghiêng người dựa vào tấm cửa cùng im lặng nhìn Nghiêm Từ Vân.
"Anh thực sự rất vui." Nghiêm Từ Vân nhẹ nhàng nắm tay Vu Ca, đầu ngón tay
ấm áp của hắn luồn qua khe hở để mười ngón tay giao nhau. Hắn nhắm mắt
lại hôn lên từng đốt ngón tay của cậu, giọng nói cất lên tan vào ánh
sáng mờ ảo xung quanh.
Hắn rụt cằm lại, con ngươi lặng lẽ nhìn người đang kinh ngạc sững sờ trước mặt: "Anh muốn ăn em."
Vu Ca ngây ngẩn lắc đầu.
Không phải.
Nghiêm Từ Vân không phải muốn ăn thịt cậu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!