TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái

Chương 8: 8


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Editor: DenDen

"Thẩm Quý Trầm nhờ cậu đến?" Vu Ca gãi đầu ra hiệu cho người thanh niên đi vào.

Vu Ca thừa nhận hành động hôm qua tìm đến Thẩm Quý Trầm như thế là có hơi đột ngột, đối với Thẩm Quý Trầm mà nói cậu chỉ là người qua đường không quen không biết. Nhưng đáng ngạc nhiên là người của y lại trực tiếp tìm đến cửa, chuyện này không thể nói kinh ngạc là có thể hình dung được.

Rõ ràng Thẩm Quý Trầm chỉ vì trái bóng mà y xem như bảo vật bị đụng vào mà trong lòng nổi lên mụn nhọt, nhưng vì sao lại đặc biệt cử người tới xin lỗi, Vu Ca thật sự không hiểu nổi.

"Tôi tên là Thẩm Diễn." Bước vào văn phòng Thẩm Diễn khẽ cúi đầu, giọng nói đầy khí phách, "Là tôi tự đến."

Vu Ca đặt ly nước xuống bàn khách, hào phóng bật điều hòa lên.

"Thực ra cũng không có gì to tát....." Nói được nửa câu, Vu Ca hắt xì mạnh một cái, cả người thả lỏng ngồi trên sô pha, xem ra vẫn chưa thật sự tỉnh mộng.

Cậu buồn ngủ, chép miệng tiếp tục nói: "Không có gì to tát đâu."

Thẩm Diễn đẩy túi quà đến trước mặt Vu Ca, "Tôi gọi Thẩm Quý Trầm là "cha nuôi", ông ấy vẫn nuôi dạy tôi cho đến nay."

"Ông ấy da mặt mỏng, nhất định sẽ không nhận lỗi trước, vậy nên tôi chủ động tìm đến anh, mong anh tha thứ cho sự thô lỗ của ông ấy."

Nhìn thấy món quà, cơn buồn ngủ mông lung của Vu Ca cũng nhanh chóng biến mất, cậu lén ngẩng đầu lên nhìn, logo bên ngoài đã cho thấy giá trị xa xỉ của nó, món quà không hề rẻ, cậu miễn cưỡng đẩy lại: "Thật sự không sao đâu."

Thẩm Diễn vui vẻ cười, đổi chủ đề: "Đây là văn phòng thám tử sao?"

"Đúng vậy." Vu Ca đặt tay lên đầu gối chống cằm, miệng hơi hé, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ: "Cả hai chúng ta đều có răng nanh."

Thẩm Diễn gần như không theo kịp suy nghĩ của cậu, sửng sốt trong chốc lát, cậu ta thoải mái cười, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ: "Đúng thật."

Mới vừa tỉnh ngủ, đôi mắt thám tử Vu trong veo, khóe mắt của cậu luôn mang theo vẻ ranh mãnh và sinh động, đầu lưỡi rất tự nhiên liếm liếm chiếc răng nanh.

Thẩm Diễn ho khan hai tiếng, bình tĩnh quan sát phòng làm việc, thản nhiên nói: "Con đường này tôi thường hay đến, tôi rất thích ăn đồ ăn ở đây..."

"Đầu bếp Lưu tự làm!" Vu Ca nhanh chóng đáp.

Điều này càng khẳng định phỏng đoán của Vu Ca, có thể nhận thấy Thẩm Quý Trầm rất yêu thương người con nuôi này, thậm chí còn dành thời gian mua bánh ngọt cho cậu ta.

Vốn dĩ con người yêu thương nhau là chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng Vu Ca không hiểu vì sao lại có một loại suy đoán không tên.

Cậu thử hỏi: "Cậu có thích chơi đá bóng không?"

Bạn đang đọc bộ truyện Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái tại truyen35.shop

"Hồi nhỏ tôi có chơi, có khoảng thời gian gặp sự cố phải ngồi xe lăn, vì vậy tôi không chơi bóng nữa. Còn anh thì sao?"

Ngày hôm qua chơi bóng vẫn còn lưu lại cảm giác sảng khoái trên đôi chân, Vu Ca hào hứng nói: "Tôi thật sự không nghĩ sẽ nói về đoạn kí ức chơi bóng rất rực rỡ lúc xưa."

"Nhưng sự thật là đôi chân của tôi không tầm thường chút nào."

Tự nhiên nói đến chuyện mà mình muốn biết, vành tai của Thẩm Diễn run lên, nhưng lại không thể tỏ ra quá hóng chuyện, vì vậy cậu ta cố tỏ ra bình tĩnh: "Như thế nào?"

Vu Ca cho rằng Thẩm Diễn là kiểu người từ bé đã ngậm thìa vàng, chưa từng làm chuyện đến nhà người ta xin lỗi như này, Vu Ca cũng không để ý việc cậu ta câu nệ cứng ngắc, hào hứng kể: "Không nói đến việc cùng đồng đội cùi bắp đoạt chức vô địch, nói thật với cậu..." Vu Ca trầm giọng, cúi người về phía trước, thần bí nói, "Tôi còn dùng nó để cứu người!"

"Cứu người?" Thẩm Diễn cũng nhận ra rằng âm giọng của mình không ổn.

"Lúc đó đang chơi bóng, tôi vô tình đá bóng ra khỏi tường chắn, vừa hay đụng phải một sinh viên trẻ đang say rượu, cậu không biết đâu lúc đó người kia đang đứng giữa đường!" Nhớ lại cảnh tượng nguy hiểm khi đó, Vu Ca vẫn còn cảm thấy sợ nhăn mũi lại.

"Nếu quả bóng không chạm vào người thì người đó không đơn giản chỉ bị ô tô tông gãy chân đâu."

Lời kể hoàn toàn trùng khớp với những gì mà Thẩm Quý Trầm đã kể lại, Thẩm Diễn như ngừng thở, vẻ mặt luôn cố tươi cười bỗng trầm xuống.

Vu Ca vẫn còn nhớ rất rõ về chuyện đó.

Cậu ta giả vờ kinh ngạc: "Chuyện này gay cấn ghê."

"Đúng vậy." Vu Ca cong chân lên, nhìn về phía cờ hiệu được treo trên tường, tâm trạng vui vẻ, tự hào nói: "Nhưng siêu nhân nhỏ dù lớn thế nào thì cũng là siêu nhân."

Nhắc đến sự tích làm anh hùng, Vu Ca không ngừng quơ chân múa tay, hận không thể nhảy dựng lên tái diễn lại lần nữa.

Thẩm Diễn gượng cười, "Vậy thì... anh còn nhớ dáng vẻ của người đó không?"

Có lẽ do nhiệt độ điều hòa quá thấp nên căn phòng đầy ắp ánh nắng vẫn vô cùng lạnh lẽo, lông tơ của Thẩm Diễn dựng đứng lên, trái tim như muốn nhảy vọt đến màng nhĩ.

"Nhớ rõ!"

Đầu ngón tay Thẩm Diễn run lên như muốn co rút lại.

"Có lẽ người đó gặp chuyện nào đó không vui, không chỉ say mèm mà còn khóc đến nỗi mắt mũi sưng húp lên!" Vu Ca đưa tay đẩy đẩy hai má, "Người đó nằm cứng đơ dưới đất, tôi ngồi xuống kể chuyện cười cho đối phương nghe, mãi cho đến khi xe cứu thương đến mới quay về."

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái, truyện Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái , đọc truyện Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái full , Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái full , Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top