Bọn họ cũng không phải là tự ý tuần tra mọi nơi, mà là bọn họ có tư cách đó, hàng thật giá thật có biên chế ăn lương nhà nước, là dân binh được thành phố điều động đến, tạo thành một đội duy trì trật tự xã hội, chuyên quản những việc này. Dương Vũ xem như nhân viên ngoài biên chế, vẫn luôn đi theo bọn họ lăn lộn nhưng không được thăng chức, bởi vì nơi này mỗi một vị trí đều có rất nhiều người tranh đoạt với nhau, anh không quyền không thế nên không tranh được với bọn họ, lại nói, nếu như anh có tiền cũng không cần thiết đến tranh đoạt chức vụ này. Dương Vũ tuy rằng đã ở thành phố lăn lộn nhiều năm, quen biết cũng không ít người, nhưng đều là thân phận không cao, chân chính có quyền thế ai lại đi làm bạn với anh chứ! Nhưng mà không sao, thân phận thấp một chút ở một số thời điểm vẫn có tác dụng nhất định, chẳng hạn như lần này lại tuyển đội viên đội duy trì trật tự, anh Hổ mà anh vẫn luôn kết giao, chẳng phải đã phát huy được tác dụng rồi đó à. “Này... này… đang nói anh đấy, cô ấy là gì của anh thế?” Người đàn ông mặt rỗ cũng là một trong bốn người của tiểu đội. Ngăn lại hai người đang đi tới, một nam một nữ, hai người đi đến nơi gần đó, mặc dù khoảng cách giữa hai người không tính gần, nhưng cũng không xa, ước chừng khoảng hai tấc, cứ như vậy còn bị ngăn cản. “Cô ấy là vợ tôi.” Người đàn ông xoa xoa tay, hơi cúi người xuống lấy lòng đáp, anh ta biết mấy người này chính mình không thể trêu vào. “Vợ anh? Sao anh chứng minh được cô ấy là vợ anh, ai biết hai người có phải là nhân tình hay không?” Vẻ mặt của người đàn ông mặt rỗ không có ý tốt, ba người bên cạnh đều cười ha ha, Dương Vũ cũng ở trong đó. “Thật sự là vợ tôi, thật đấy, tôi không nói dối đâu.” “Vợ anh sao, giữa ban ngày ban mặt hai người không đi ra ruộng kiếm công điểm lại chạy đến thành phố, làm chuyện gì không thể lộ ra sáng hả?”
“Chúng tôi tới thành phố khám bệnh, đặc biệt xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều sẽ trở về.” Người đàn ông thận trọng giải thích. Người đàn ông mặt rỗ trên dưới đánh giá người phụ nữ vẫn luôn cúi đầu đứng ở một bên không nói chuyện kia, nhìn thật kỹ, mắng: “Tôi đây còn chưa có mù đâu, cô ta chẳng có một chút bộ dáng nào giống bệnh nhân cả? Hay là anh mới nhiễm bệnh!” Anh ta nhìn người phụ nữ kia trừ bỏ làm việc phơi nắng ở bên ngoài da trở nên đen đi, căn bản không một chút bộ dáng nhiễm bệnh gì cả, cảm thấy chính mình bị lừa. “Chuyện này… chuyện này.” Người đàn ông kia ấp úng, nói không nên lời. Ba người Dương Vũ đã như hổ rình mồi ở một bên chờ, đợi xem anh ta muốn nói cái gì, nếu như nói dối, vậy cũng đừng trách bọn họ không khách khí tống vào nhà giam một tuần. “Chuyện này cái gì, anh có nói hay không, không nói thì bây giờ đi theo tôi, nhốt mấy ngày rồi, anh sẽ biết nên nói gì thôi.” Mặt rỗ hung dữ uy hiếp, muốn đi đến túm lấy cánh tay người đàn ông kia.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!