Trước kỳ nghỉ đông một ngày, tôi tỏ tình với hotboy lạnh lùng Lục Tử Kiên.
“Lục Tử Kiên, chúng ta chắp vá yêu nhau đi!”
Lục Tử Kiên nhìn chằm chằm tôi khoảng mười giây.
Nhìn như lạnh lùng, nhưng kích động rồi ngạc nhiên mừng rỡ ẩn sâu trong mắt không thể thoát khỏi cặp mắt tinh tường của tôi.
Suy cho cùng, được một cô gái hào hoa phong nhã xinh đẹp vô song như tôi tỏ tình là phúc do anh ấy đã thắp hương ông bà tổ tiên.
Nhưng Lục Tử Kiên đã đưa ra một quyết định không quá sáng suốt.
Anh ấy khẽ mở đôi môi mỏng nói ba chữ: “Tôi từ chối.”
“Tại sao?” Tôi rất tò mò lý do, dù sao thì tôi muốn sắc có sắc, muốn tài có tài.
Anh ấy thản nhiên nói: “Thân hình chưa đủ đẹp, chỗ nào cũng nhỏ.”
Lý do này, mỹ nữ không chấp nhận.
Tôi cố hết sức ưỡn ngực: “Anh bị mù à?”
Lục Tử Kiên vừa bước đi một bước, trong nháy mắt sắc mặt xám lại, sau đó quơ tay trước mắt mình, giọng nói hơi run run: “Tôi không nhìn thấy gì hết?”
“Tôi đoán chắc là đến ông trời cũng cảm thấy anh có mắt như mù đó.” Tôi cười khẩy.
SOS!
Đâu ra có người bị mù kỳ lạ vậy chứ?
Không phải đang giả mù, tôi sẽ gả cho anh ấy.
“Mau đưa tôi đến bệnh viện.” Hai tay Lục Tử Kiên lần mò lung tung, bắt được tôi lập tức không buông ra.
Nhìn hotboy tuyệt sắc cao 1m88 nhưng lúc này lại bối rối và bất lực, tôi không khỏi xót xa cho trai đẹp, được rồi, như mong muốn của anh ấy, đến bệnh viện.
Để xem anh ấy có thể giả vờ được bao lâu.
Tôi một tay ôm lấy trai đẹp, sau đó gọi xe, còn giục như tổng tài bá đạo.
“Tôi hạn cho chú trong vòng năm phút phải tới nơi, nhiều hơn một phút cũng không được.”
2
Ba phút năm chín giây, taxi đến nơi một cách khó khăn.
Không ngờ Lục Tử Kiên lên xe thật, túm tôi suốt chặng đường, như kiểu không thể tách khỏi tôi.
“Bạch Vi Vi, cô đừng hòng chạy trốn!”
“Bạch Vi Vi, tôi bắt được cô rồi.”
“Bạch Vi Vi, không được phép rời khỏi tôi.”
Hotboy lạnh lùng căng thẳng đến mức giống như một con cừu nhỏ không có cảm giác an toàn đang run rẩy.
Tôi mềm lòng, hơi lâng lâng!
“Đừng lo lắng, hôm nay chỉ cần có tôi ở đây, sẽ không ai dám làm anh bị thương.” Tôi cao 1m6 kiễng chân xoa đầu anh ấy.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc đến bệnh viện rồi mà tên này vẫn giả mù.
Tên này đang đùa gì vậy?
Nhìn lướt qua bậc tam cấp trong khu vực chờ khám, tôi nghĩ ra một kế.