Tôi and “bác gái” Lục Tử Kiên ngồi bên cạnh nghe lén: …
6
Sau hai giờ ngồi xe, cuối cùng cũng đến nhà của Lục Tử Kiên, là một khu chung cư xa hoa tụ tập những người có tiền.
Khi tôi chuyển hành lý của hai người vào ngôi nhà sang trọng không dính chút khói lửa nhân gian của anh ấy, cảm nhận của tôi chỉ có hai chữ.
Quạnh quẽ!
Ánh mắt Lục Tử Kiên tan rã, lần mò bước vào nhà, nói với tôi: “Phòng bên phải là phòng ngủ chính, đó là phòng của bố mẹ tôi, cô không thể ở trong đó, chính giữa là phòng của tôi, cô cũng không ở được, những phòng khác tùy ý cô chọn.”
Nhìn một vòng, tổng cộng có ba phòng ngủ, phòng ở bên trái vẫn bị khóa, tôi chỉ có thể ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách.
“Bố mẹ anh không sống ở đây à?”
Con ngươi Lục Tử Kiên mờ mịt, không chút cảm xúc đáp: “Không ở.”
Tôi vỡ lẽ.
Hèn chi nhất quyết bắt tôi chịu trách nhiệm, hóa ra là không có người chăm sóc anh ấy.
Thấy trời đã tối, tôi vào bếp định làm bữa tối nhưng tủ lạnh còn không có điện nữa.
Cuối cùng tôi cũng tìm được một bao gạo và một túi sò khô, được rồi, làm món cháo sò vậy.
Tôi đang vo gạo thì thấy Lục Tử Kiên ôm bộ đồ ngủ mò mẫm đi vào phòng tắm.
Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh ấy.
“Khi tắm anh đừng khóa cửa, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tôi còn có thể vào cứu anh. Anh đừng lo, tôi rất rụt rè, sẽ không nhìn trộm anh đâu.”
Lục Tử Kiên run lên như thể bị hù, một lúc sau mới hít thở sâu.
“Chỉ cần cô không nói gì thì sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Tôi cười một tiếng đầy quỷ dị, tôi là người làm việc lớn, sao có thể không mê tín chứ? Không phải bác sĩ đã nói chỉ cần anh thả lỏng tâm trạng là có thể sớm khôi phục thị lực à.
Nhưng mà nguyện vọng thì tốt đẹp, còn thực tế lại phũ phàng.
Vừa bắc nồi lên bếp, tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng tắm.
Tôi vội vàng chạy như bay vào phòng tắm.
Đập vào mắt là cơ bụng tám múi mê người.
Hí hí… rất muốn sờ một cái.
Tiếc là tư thế này không được lịch sự cho lắm.
Chàng trai to lớn cao 1m88 giờ phút này cơ thể truồng nằm chổng vó trong góc, hai tay che phần dưới lại.
Có lẽ đây là khoảnh khắc chật vật và nhục nhất của hotboy lạnh lùng Lục Tử Kiên.
Tôi cầm khăn tắm, không biết quấn vào đâu: “Lục Tử Kiên, anh biến mình thành vịt bỏng nước rồi à?”
“Mau đưa tôi đến bệnh viện.” Chắc là Lục Tử Kiên bị thương ở chỗ đó, khuôn mặt nhăn nhó đến mức không quan tâm có bị tôi nhìn thấy hay không, gần như đang cầu xin.
Tôi bày tỏ sự cảm thông sâu sắc: “Đừng lo lắng, bây giờ y học tiên tiến như vậy, dù bị bỏng ở đâu cũng có thể chữa khỏi.”
Hết chương 02!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!