Nhưng cái này chứng minh, cô đang không tin Lục Dục Thần.
Anh kiềm chế cơn giận, không muốn so đo với phụ nữ có thai.
"Chuyện của mợ em không cần lo lắng, chờ thân thể em tốt hơn, bà ta sẽ giải thích với em."
"Bà ta xin lỗi em?" Đường Tâm Lạc lắc đầu phủ nhận:
"Không cần đâu, dù sao bà ta cũng là trưởng bối, hơn nữa...cho dù xin lỗi, cũng không thực tâm."
Tống Tú Lan là người như vậy, bà làm gì thực tâm xin lỗi chứ?
Chỉ sợ, càng ghi hận cô thôi.
Bây giờ cô đang mang thai, tốt nhất nên tránh xa bà ta.
Lục Dục Thần nhìn sắc mặt cô liên tục biến đổi, chỉ nhìn, liền biết cô đang nghĩ gì.
"Em yên tâm, dù bà ta là trưởng bối, nhưng phạm phải lỗi này cũng không thể tha thứ được. Cho dù em không tin anh, cũng phải tin bà của anh chứ."
"Bà của anh...Ý anh là bà cụ Lục!?" Không nghĩ tới, chuyện này lại kinh động đến bà.
Hai ngày trước, bà Lục vừa đi chùa Thanh Long, là chùa nổi tiếng nhất Hoa quốc, mỗi lần bà đi đều ở lại đó mấy tháng.
"Ừ." Lục Dục Thần gật đầu.
"Bà nội đã ra lệnh, cho dù cậu của anh có qua biện hộ, cũng không bỏ qua, tập đoàn Hoàn Đình sẽ áp chế chuyện làm ăn của Trác gia. Còn nửa, mẹ của anh cũng đã biết sai, bị bà nội phạt ở trong nhà sám hối, chờ mấy ngày nữa bà sẽ ra, xong liền đi thăm em."
Anh nhắm mắt lại, thái độ hời hợt, cơ bản giống như đang nói chuyện của người khác.
Nghe Trác gia sẽ bị tập đoàn Hoàng Đình áp chế, còn mẹ ruột của anh cũng bị phạt.
Đường Tâm Lạc nhìn thái độ của anh, giống như chuyện làm ăn của cậu mình bị áp chế, mẹ ruột bị phạt, không liên quan gì đến anh, không những anh không nóng nảy, ngược lại có có chút vui vẻ.
Đường Tâm Lạc bất giác sờ bụng.
Con của cô, có di truyền tính lạnh lùng này của anh không nhỉ.