Đặc biệt là, chỉ cần nghĩ tới cảnh bảo bảo của mình bị đẩy xuống cầu thang, cô liền lạnh sống lưng.
Cô thật may mắn, xảy ra chuyện như vậy, mà con của cô vẫn còn.
Lục Dục Thần thấy sắc mặt của cô thay đổi, lập tức trấn an:
"Bình tĩnh chút..Đã không sao rồi, đây là bệnh viện tốt nhất ở thành phố A, em chỉ cần an tĩnh nghỉ ngơi."
Sắc mặt anh tối dần, không khỏi cảm thấy hối hận.
Lẽ ra anh phải chờ thêm 2 ngày nữa, để cô bình tĩnh cảm xúc mới nói cho cô biết.
Hồi nãy, cũng không biết vì sao, khi thấy đôi mắt hoa đào của cô, nhịn không được nói cho cô biết.
"Em..em hiểu, em phải cố gắng bình tĩnh..." Đường Tâm Lạc tựa vào đầu giường, ổn định hô hấp.
Thế nhưng mà, cô càng hít sâu, càng cảm thấy tim đập nhanh hơn.
"Lục Dục Thần, làm sao bây giờ? Em...em cảm thấy mình bình tĩnh không được, em..à đúng rồi, con của em, lăn từ trên cao xuống như vậy, có còn khỏe mạnh không? Sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?"
Cho dù cô chưa từng làm mẹ, nhưng mà, trong bụng có một sinh mệnh nhỏ bé, phản ứng đầu tiên của Đường Tâm Lạc là lo lắng cho an nguy của đứa bé.
Đôi mắt hẹp dài nhìn Đường Tâm Lạc có chút nhu hòa.
Thật là một cô gái đặc biệt. Đặc biệt ngốc, ngốc đến đơn thuần thiện lương.
Anh chỉ có thể qua loa trách cô:
"Em yên tâm, đứa bé không có chuyện gì. Em chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, làm theo lời của bác sĩ."
Đường Tâm Lạc không nghi ngờ gì gật đầu.
"Mà..Mẹ của anh thì sao? Còn có mợ...Anh sẽ nói thế nào? Em biết, bọn họ không thích em, hiện tại em đang mang thai, rất nhiều chuyện đều..."
Lúc trước cô không biết mình mang thai, cho nên đối với chuyện Lục Dục Thần xử lý Tống Tú Lan, rồi còn chuyện liên quan đến mẹ chồng, cô đều không muốn truy cứu.
Nhưng bây giờ...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!