Lục Dục Thần rời khỏi, vừa vặn cho cô thời gian suy ngẫm.
Cô vừa tỉnh lại, trong đầu rất rối loạn, thậm chí xém quên mất nguyên nhân làm mình vô bệnh viện.
Muốn nhớ lại, thì bị anh bá đạo hôn, hôn đến thất điên bát đảo.
May mắn, lúc cô suy nghĩ ra, anh đã trở về.
Lần này, trong tay còn cầm thức ăn.
"Lục Dục Thần, em nhớ chuyện trước khi hôn mê rồi...Em bị người ta đẩy, là..." Xém chút cô đã thốt ra, thời khắc mấu chốt liền dừng lại.
Chuyện này liên quan đến Trác Nhã Dung, nhất thời Đường Tâm Lạc không biết phải làm sao, không nói hay nói?
Lục Dục Thần đưa tay xoa khuôn mặt nhỏ của cô, nhẹ giọng an ủi:
"Anh biết ai làm...Yên tâm, chuyện này anh sẽ xử lý, sẽ không để em chịu ủy khuất."
"Anh...thật sự xử lý?"
Không phải cô không tin anh, chỉ là, chuyện này liên quan đến người thân của anh.
Tuy cô bị Tống Tú Lan đẩy xuống lầu, nhưng bây giờ cơ thể cũng không xảy ra chuyện gì, Lục Dục Thần thật sự vì cô-một người ngoài mà xử lý người thân của mình sao?
"Sao, em không tin anh?" Anh nhướn mi, đôi mắt thâm thúy mang theo chút ánh sáng lạnh.
Theo bản năng Đường Tâm Lạc lắc đầu, có chết cô cũng không dám nhận suy nghĩ không tin của mình.
Lục Dục Thần không giận mà còn cười, vốn vì lời cô nói mà nổi giận, nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ ngu ngốc của cô thì lại mềm lòng.
Được rồi, cô còn đang tĩnh dưỡng cơ thể, không nên khi dễ cô.
Không tiếp tục đề tài này nữa, Lục Dục Thần lấy cháo ra, đổ vào chén.
"Đói bụng chưa?"
Lúc nắp đựng cháo mở ra, Đường Tâm Lạc đã nhìn chằm chằm vào nó.
Thấy anh bưng chén nhỏ tới, cô gấp gáp ngồi dậy, kết quả, người mềm nhũn không chút sức lực, ngã xuống.
"Ngốc, gấp cái gì." Lục Dục Thần bỏ bát cháo lên bàn, đi đến ôm cả người của cô.