Điều khiến tôi thêm trợn mắt há mồm là thái độ nói chuyện của vợ
chồng Đại Quân Tử với chú tôi đã không còn vênh váo tự đắc như trước mà
thành cúi đầu khom lưng rất buồn cười. “Việc kia... Lý Nhị, hôm
nay chúng ta tới đây là để cầu thân. Trường Sinh là một đứa trẻ tốt,
chúng ta hy vọng có thể gả muội muội cho nó.” Tôi cứ tưởng tai
mình nghe nhầm. Bình thường ở đây đều là nhà trai đến nhà gái để đề nghị kết thông gia, thế mà bây giờ Đại Quân Tử lại là người chủ động đến hỏi cưới cho muội muội hắn. “Ngươi xem, lễ hỏi chúng ta cũng mang đến đây rồi, việc này...” “Khụ khụ...”, chú hai tôi ho khan hai tiếng cắt ngang lời Đại Quân Tử rồi
nói. “Chuyện này ta không có ý kiến, nhưng lúc trước chúng ta đến nhà
ngươi xin kết thông gia, ngươi đã đánh cháu ta như thế, giờ nó có nguyện ý cưới cháu ngươi nữa hay không thì phải do nó quyết định.” Vợ chồng Đại Quân Tử vội chuyển sang nhìn tôi. “Trường Sinh, lúc đó ta sai rồi. Ta thật là khốn nạn. Ta đáng chết. Ngươi đừng
chấp nhặt so đo với ta làm gì.” Đại Quân Tử vừa nói vừa vung tay tát vào mặt mình, vẻ mặt đầy hy vọng cầu xin. “Chỉ có ngươi mới có thể lấy muội muội của ta thôi, ngươi không thể không đồng ý được.” Tôi bối rối, liếc nhìn chú hai rồi lại nhìn vợ chồng Đại Quân Tử.
Bạn đang đọc bộ truyện Thu Hồn Nhân tại truyen35.shop
“Trường Sinh, ngươi còn muốn cưới Đào Hoa chứ?” Chú hai hỏi tôi. Tôi khẽ gật đầu. “Ta đương nhiên là muốn.” Nghe thấy thế, vợ chồng Đại Quân Tử mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Như sợ tôi
sẽ đổi ý, hắn nhanh chóng lấy lễ vật mang theo đặt lên trước mặt tôi
bảo. “Nếu đã thế, ngày mai sẽ tổ chức hôn lễ cho các ngươi luôn. Mai
chính là ngày lành thành tốt.” “Ngày mai? Vội như vậy sao?” Tôi không ngờ hắn lại muốn gả em gái đi nhanh như vậy. “Không nhanh không nhanh. Ngươi biết Đào Hoa đã lâu, tuổi tác hai người cũng
không còn nhỏ nữa, nên sớm thành hôn một chút mới tốt, ha ha...” Vợ Đại
Quân Tử nói thêm vào. “Lý Nhị, ngươi thử nói xem?” “Được, chỉ cần Trường Sinh nó đồng ý thì ta cũng không có ý kiến gì.” Chú hai đáp. “Vậy tốt rồi, việc này quyết định như vậy đi. Vợ chồng chúng ta quay về
chuẩn bị. Phải rồi, việc tổ chức yến hội sẽ do ta lo, các ngươi không
cần bận tâm, cũng không phải mua gì cho Đào Hoa cả. Ngày mai cứ đến đón
nó là được rồi.” Đại Quân Tử nói nhanh sau đó quay người rời đi. Vừa đi
mấy bước, như sực nhớ ra điều gì, hắn quay lại nhìn chú hai tôi nói. “Lý Nhị, sau khi Đào Hoa lấy chồng là vợ ta có thể mang thai đúng không?” “Đúng, chính xác là thế.” Chú hai tôi đáp.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!