Chú hai nhanh chóng có mặt, khi nhìn thấy hình dáng Đào Hoa chú lại rất
bình tĩnh, giống như mọi việc đều nằm trong tính toán của chú vậy. Chỉ
có tôi là phát điên cầm lấy tay chú mà gào khóc. “Sao tự nhiên Đào Hoa
lại thành ra thế này? Ngươi mau tìm cách cứu nàng.” Chú hai bước lại gần, đưa tay kiểm tra hơi thở của nàng rồi lắc đầu. “Đào Hoa đi rồi.” Tôi nghe mà như sét đánh ngang tai, cả người cứng đờ. Đi rồi? Chết rồi? Sao có thể như vậy được? Tôi không tin, không thể tin. Nhưng dù tôi có gào khóc thế nào thì nàng cũng vĩnh viễn không mở mắt ra. “Được rồi, việc đã đến nước này ngươi hãy chấp nhận thực tế đi.” Chú hai nhìn tôi bảo. “Hôm qua nàng còn bình thường, sao hôm nay đã chết rồi? Đây là số mệnh của nàng, cũng là điều duy nhất nàng có thể làm cho ngươi.” Nghe thấy lời này rồi hoảng hốt, cảm thấy có điều gì đó không đúng. Chú hai
lấy từ trong ngực ra một cuốn sách rồi ném nó cho tôi. Đây là quyển sách mà tôi đã thấy lúc trước, quyển sách không có một chữ nào. “Ngươi mở ra đi xem bây giờ ngươi đã có thể nhìn thấy chữ bên trong đó chưa?” Tôi như một con rối cầm lấy cuốn sách, lật tờ thứ nhất ra. Kết quả khiến
tôi kinh ngạc. Cuốn sách lúc trước quả thực trống rỗng không có gì, bây
giờ đã xuất hiện những hàng chữ được viết bằng bút lông màu đen một cách cẩn thận, nắn nót.
Bạn đang đọc bộ truyện Thu Hồn Nhân tại truyen35.shop
“Ngươi nhìn thấy chữ bên trong sao?” Chú hai tò mò hỏi. Tôi gật đầu. Chú hai vui mừng như điên. “Thành công rồi, thành công giúp
ngươi khai khiếu rồi. Ngươi đã bước được bước đầu tiên. Ông nội ngươi
lúc trước nói không sai. Ngươi đúng là người được ông trời lựa chọn, là
thiên tuyển nhân. Chỉ có thiên tuyển nhân sau khi khai khiếu mới nhìn
thấy chữ trong sách đó.” Tôi ngẩng đầu nhìn chú, vẻ mặt vẫn còn
mơ hồ không hiểu gì. “Ta khai khiếu? Việc này thì có liên quan gì đến
Đào Hoa? Chẳng lẽ bởi vì...” Trong đầu tôi hiện lên một ý niệm,
cả người không điều khiển được lao đến nắm chặt chú hai mà gào to.
“Ngươi đã làm gì? Đã làm gì với Đào Hoa? Ngươi... đêm động phòng ngươi
đã nói gì với nàng? Ngươi bắt ta uống cái thứ nước trong chén ấy là gì?” Chú hai thấy tôi kích động, biết là có một số việc không thể
giấu mãi nên thờ dài. “Đào Hoa có mệnh thuần âm, mệnh cách đặc thù.
Ngươi thành thân với nàng, thông qua chuyện nam nữ giao hợp mà hấp thụ
âm khí của nàng, thải âm bổ dương, âm dương dung hợp mới có thể khai
khiếu.” Tôi mập mờ hiểu ra điều gì đó. “Lúc đó ta cho
ngươi uống thứ kia chính là Thủ Âm Thang, nó giúp tốc độ hấp thụ âm khí
của Đào Hoa nhanh hơn gấp mười gấp trăm lần. Đào Hoa có chi mệnh thuần
âm, khi không còn âm khí chèo chống, âm dương mất cân bằng thì tất nhiên sẽ mất mạng.” Ầm!!!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!