Chỉ một lúc sau tôi đã bị Đại Quân Tử đánh cho bầm dập. Chi tiết thế nào tôi thật không muốn nói nhiều, tóm lại là rất mất mặt. Chú hai tôi đứng đấy mà không động đậy. Điều này có khác gì đang chọc tức tôi? Tôi tự
nhủ mình sắp bị đánh chết rồi, đến bao giờ chú mới chịu hộ trợ đây? Thấy chú hai bất động, Đại Quân Tử vung tay dễ dàng ném tôi sang một bên rồi cười lạnh. “Lý Nhị, hôm nay ngươi sợ rồi chứ? Hôm nay tâm tình ta không tệ nên không muốn gây ra án mạng, cầm đồ đạc của các ngươi rồi xéo đi.” Sau đó Đại Quân Tử mang hết đồ lễ của chúng tôi ném ra ngoài cửa. Chú hai bây giờ mới lên tiếng. “Những thứ này đều là lễ hỏi, đã mang tới
thì không đem về nữa. Ngươi có lấy hay không là việc của ngươi. Tóm lại
là sau khi đưa lễ hỏi rồi thì Đào Hoa em ngươi nhất định là người của
cháu ta rồi.” Sau đó chú hai cũng cười lạnh một tiếng rồi nói.
“Đại Quân Tử, hôm nay chúng ta đến cửa cầu thân chính là cho ngươi một
cơ hội, lần sau người phải làm việc đó sẽ chính là ngươi đấy.” Lời chú hai làm Đại Quân Tử tức giận, hắn vung gậy gỗ nhằm hướng tôi và chú hai đánh tới. Đào Hoa thấy thế thì liều mạng lao ra ôm chặt lấy chân ca ca nàng. “Ca đừng đánh nữa, ta xin ngươi, ngươi muốn đánh thì hãy đánh
chết ta đi.” Tôi nhìn Đào Hoa mà đau lòng, chỉ hận không thể
liều mạng với Đại Quân Tử nhưng chú hai tôi lại chỉ nói một tiếng cụt
lủn. “Đi.”
Bạn đang đọc bộ truyện Thu Hồn Nhân tại truyen35.shop
Sau đó chú không nói thêm lời nào, cầm tay tôi rời
khỏi nhà Đào Hoa. Về đến nhà tôi vẫn còn rất tức giận, vung chân đạp cái ghế đổ kềnh rồi nhìn chú hai bảo. “Vừa rồi Đại Quân Tử đánh ta như thế
sao chú lại không nhúc nhích? Ngươi muốn trơ mắt nhìn người ta đánh chết cháu mình mới chịu à?” Chú hai lắc đầu cười. “Ta khinh thường
nên không thèm ra tay với hạng người thô kệch như tên Đại Quân Tử kia,
cho dù ta có muốn ra tay thì cũng không phải là đối thủ của hắn. Đã đánh không lại thì để một mình ngươi bị đánh là được rồi, cần gì phải thêm
ta nữa.” “Ngươi...”, tôi giận đến thiếu chút nữa là ngã lăn ra.
Chú hai lại gần vỗ vai tôi bảo. “Đánh nhau là phương thức ngu xuất nhất
để giải quyết vấn đề, sức mạnh chân chính nằm ở đây này.” Chú
nói rồi đưa tay chỉ lên đầu mình. “Lực lượng chân chính là không cần
phải gây ồn ào, trong yên lặng chỉ cần một đường đao một phát súng là có thể dễ dàng đánh bại địch nhân, khiến bọn họ phải quỳ xuống cầu xin tha thứ. Ngươi đừng nghĩ Đại Quân Tử có nắm đấm lớn rồi cao giọng quát mắng mà sợ, ta chỉ cần động não một chút là sẽ khiến hắn sợ đến phọt cả rắm
ra đấy.” “Ngươi lại khoác lác rồi. Vậy ngươi giỏi thì động não
đi, khiến Đại Quân Tử phải phọt cả rắm ra đi. Nếu hắn làm vậy, ta sẽ lập tức cưới Đào Hoa ngay.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!