Sau khi về nhà, tôi mang chuyện vừa xảy ra kể cho chú hai. “Cái
gì? Lưu bánh bao cho ngươi sáu cái bánh, ngươi ăn một cái còn Tiểu Bá
Vương ăn hết năm cái còn lại? Được, ta vốn đã muốn thu thập tên Đại Quân Tử kia, ai ngờ con hắn lại tự đưa tới cửa.” Tôi hỏi chú hai
bánh bao không mặn không chay là thế nào? Sao lúc tôi ăn xong lệ lại rơi đầy mặt? Chú hai đáp. “Bánh bao có loại nhân thịt có loại nhân chay,
còn bánh không phải là mặn cũng chẳng phải chay thì lấy hồn người làm
nhân bánh. Đem hồn người băm ra làm nhân để gói thành bánh bao.” Tôi nghe xong mà kinh hãi. “Trên đời có một loại nghề gọi là Linh trù, đặc biệt lấy hồn phách là nguyên
liệu để chế biến thành các món ăn ngon. Ở kinh thành có một quán gọi là
Kinh Vị, bên trong có Linh trù. Nghe nói có một người khách có vợ mất
rồi, thế là nhờ Linh trù kia lấy hồn phách vợ lão làm nguyên liệu chế
biến thức ăn cho lão ăn. Người khách ấy ăn xong thì lệ rơi đầy mặt, vì
thứ mà lão ăn chính là mùi vị của lão bà nhà lão, là thứ mà lão đã rất
quen thuộc. Từ đó về sau lão và lão bà đã hòa làm một thể. Bình thường
thức ăn ngon đều kích thích vị giác con người, khiến người ta cảm nhận
được thế nào là ngọt bùi cay đắng, nhưng thức ăn lấy hồn người làm nhân
thì lại tác động đến tình cảm của con người, khiến cho người ta thấy
được đủ các loại cảm xúc bi thương, vui vẻ, trầm mặc...” “Nói vậy thì Lưu bánh bao chính là một Linh trù rồi?” “Chú hai khịt mũi coi thường. “Linh trù cái rắm ấy. Hắn chỉ có một chút tà
thuật rẻ tiền mà thôi, hắn cưỡng ép lấy hồn người làm thành nhân bánh
bao, còn Linh trù chân chính là khi có hồn người nguyện ý thì làm ra các loại thức ăn mới thực sự là ngon. Cháu chai Lưu Cương của Lưu nãi nãi
và mấy đứa trẻ bị mất tích khác hẳn là đã bị Lưu bánh bao rút hồn để làm nhân bánh rồi.”
Bạn đang đọc bộ truyện Thu Hồn Nhân tại truyen35.shop
Nói xong, chú hai nhìn tôi bảo. “Ngươi nữa,
thêm cả Tiểu Bá Vương hẳn là mục tiêu kế tiếp của hắn. Ai bảo các ngươi
ăn bánh của hắn? Những cái bánh bao không mặn không chay là dùng hồn
người làm nhân, hai người các ngươi ăn hết thì sẽ bị hắn để mắt tới, sau đó rút đi hồn phách.” “Cái gì? Vậy sao ngươi còn sai ta đi mua bánh? Ngươi cố tình lừa ta?” Tôi vội nói. “Đúng, là ta cố ý để cho ngươi ăn cái bánh bao kia, lấy ngươi làm mồi nhử cho
hắn mắc câu. Nhưng ngươi yên tâm, có ta ở đây ngươi sẽ không xảy ra
chuyện gì. Lưu bánh bao chính là kẻ thù thứ hai của nhà ta, tối nay sẽ
là tử kỳ của hắn.” “Kẻ thù thứ hai? Người thứ nhất chính là Trương lão ỉu xìu sao?” “Trương lão ỉu xìu chỉ là một quân cờ mà thôi.” “Rốt cuộc nhà chúng ta có bao nhiêu kẻ thù vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!