Rang xong hạt mè, đổ ra bát, sau đó lấy hai tờ giấy dầu gói lại, nếu
không chỉ một lát nữa sẽ bị ẩm, nhiễm hơi nước sẽ không còn thơm nữa.
Rang xong ớt, Yến Bạch Thu đổ ớt lên thớt, dùng chày cán bột nghiền nát, dù
sao cũng không có cối đá, nghiền qua nghiền lại vài lần, rốt cuộc cũng
nát thành bột phấn, Yến Bạch Thu lúc này mới vừa lòng.
Hiện tại
phải tìm đồ để cất, nơi này không có chai lọ thích hợp để đúc gia vị,
Yến Bạch Thu liền lấy mấy cái ống trúc, dán một tờ giấy ghi tên ở bên
ngoài để nhận biết là xong.
Sau khi chuẩn bị xong gia vị, cậu lại đem hành, rau thơm rửa sạch sẽ cho ráo nước, để ngày mai mang lên thị trấn bán.
Cậu hiện tại muốn đi chuẩn bị một ít củi.
Than củi trong thị trấn có, nhưng lại phải bỏ tiền mua, trước kia trời lạnh, trong nhà cũng sẽ mua một ít, nhưng hiện tại mỗi một đồng tiền đều rất
đáng quý, lúc đầu cậu có nghĩ tới chuyện mua một ít, nhưng nghĩ lại, cậu có thể tự mình tìm, tận lực tự mình tìm ra.
Tiêu tiền rất dễ, nhưng muốn cất giữ được tiền lại rất khó khăn.
Nhà cậu hiện tại ở một nơi hẻo lánh, nhưng muốn tìm củi lại rất dễ dàng.
Yến Bạch Thu nói qua với Liễu Thanh Mai, muốn đi kiếm nhiều thêm chút
củi, Liễu Thanh Mai lo lắng cậu sẽ gặp nguy hiểm, cũng đi theo cùng,
nhành cây khô, cây gỗ khô thật ra có rất nhiều, đi qua mấy vòng nhặt
được không ít.
Yến Bạch Thu bắt đầu nhóm lửa, một bên đốt một bên tranh thủ nấu nhiều thêm chút nước để nương cùng muội muội tý nữa tắm rửa.
Bó củi đốt không sai biệt lắm, cháy đen toàn thân, Yến Bạch Thu liền dùng
kẹp gắp than gắp ra, ném vào cái hố bên cạnh cậu đã đào từ trước, sau đó lấp lại.
Khi nấp hố lại, lửa liền tắt, một vài tia khói thoát
ra, khiến người sặc sụa. Lặp lại vài lần như vậy, củi đốt cũng đã đủ,
nước cũng đủ cho cả nhà tắm rửa, Yến Bạch Thu cũng không có đốt nữa, chờ khi nào hết số than này lại đốt tiếp.
Vùi lấp xong hố than rồi
không để ý tới nữa, lúc này củi gỗ đã nguội, đen xì xì, dùng chân dẫm
vài lần liền vỡ vụn. Than củi không tốt bằng than gỗ, nhưng dùng tạm
cũng không tồi.
"Cầu Cầu, ngươi ngày mai thật sự muốn lên thị trấn a?" Yến Bạch Sinh cũng biết chuyện nhi tử muốn bày quán.
Bạn đang đọc bộ truyện Tiểu Địa Chủ tại truyen35.shop
Đau lòng quá đi thôi.
Trước kia đều là người khác nhìn sắc mặt cậu để làm việc, kiêu ngạo ương
ngạnh thành tính, nếu thật sự đi, đứa con này của hắn còn không bị cười
chê?
Tâm ý Yến Bạch Thu đã quyết, thái độ kiên định nói:"Đúng
vậy, cha, nương các ngươi không cần lo lắng, ta nếu thật sự không làm
được nhất định sẽ trở về sớm."
Yến Bạch Sinh cũng biết dù có khuyên nữa cũng không được, cùng Liễu Thanh Mai liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, nấu một nồi cháo với rau dại, cháo ấm vào bụng, cả người đều tràn ngập tinh thần.
Yến Bạch Thu nỗ lực làm theo dặn dò của hệ thống, từ ngày thường ăn năm
chén giảm xuống còn bốn chén, ăn xong cũng không hề tham luyến liếc
nhìn.
Mang theo một cái nồi nấu canh nhỏ, một vài cái bình, một
hồ lô nhỏ đựng dầu, còn có than củi, than củi dùng bao tải cũ nát để
đụng, cũng không nặng lắm.
Còn có những công cụ mới mua về hôm qua, tuy nho nhỏ nhưng cũng không ít.
"Cầu Cầu, để ta đưa ngươi đi đi." Liễu Thanh Mai lo lắng, nhìn trong tay nhi tử xách bao lớn bao nhỏ, chuẩn bị đi lên thị trấn, trong lòng chua xót
đến cực điểm.
Nhi tử thật sự hiểu chuyện.
Biết kiếm tiền nuôi gia đình.
Trước kia những đồ vật rách nát này, đừng nói là cầm, dù chỉ sờ hay nhìn một lát thôi cũng đã ghét bỏ muôn chết.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!