Yến Bạch Thu ừng ực uống nước, nghe muội muội nói vậy liền giải thích:"Không, không phải a."
Yến Bạch Tuyết đang tìm kiếm trong bọc, nàng tìm thấy bánh quế hoa cho mình đầu tiên, chỉ là nàng phát hiện ra, lần này ca ca lên trấn, mua không
ít thứ hiếm lạ về.
Một bao ớt khô, thoạt nhìn lẫn không ít ớt
vàng, nhìn thôi đã thấy cay vô cùng, còn có một ít thứ giống như là lá
cây, một bọc nhỏ hạt mè trắng, Yến Bạch Tuyết hoàn toàn ngốc lăng.
"Ca ca, ngươi mua mấy thứ kỳ quái này về làm gì?" Còn có một cái xẻng nhỏ, cùng một cái chổi phết dầu.
Liễu Thanh Mai đang ở bên ngoài, tay cầm một cái chén lớn, trong chén đều là mấy quả hồng hái được ở phụ cận, nàng xách nước giếng rửa sạch, thường
thường hướng sang bên này nhìn một cái.
Nước cũng đã uống xong
rồi, Yến Bạch Thu cũng không muốn giấu giếm nữa, rốt cuộc cậu cũng đã hạ quyết tâm, ngày mai liền đi bày quán bán.
"Ta chuẩn bị làm chút buôn bán nhỏ, ngày mai liền lên thị trấn, những công cụ này là ta cố ý
mua về, ngày mai cần dùng đến." Yến Bạch Thu thanh thản nói, kỳ thật
trong lòng lại rất khẩn trương, chủ yếu là cậu muốn xem thái độ của Liễu Thanh Mai.
Cha mẹ đặt cậu ở đầu tim mà thương yêu, đi ra ngoài buôn bán, phải đứng ở đầu đường, phỏng chừng sẽ đau lòng không chịu được.
Quả nhiên, Liễu Thanh Mai bị dọa đến chấn kinh rồi, chén bát cũng rớt luôn, còn may là ở đây toàn là bùn đất.
Nhi tử có phải hay không nghĩ quẩn trong lòng a? Như thế nào đang tốt đẹp là muốn chạy vào trong trấn buôn bán?
Trên đường kia nhiều người quen như vậy, nếu như gặp phải, còn không phải bị người ta chế nhạo cười chê?
Nghĩ đến trước kia, bị người ta gọi là tên mập mạp chết tiệt gì đó, khi đó
còn có gia đinh trong nhà giúp Cầu Cầu xả giận, nhưng hiện tại một người cũng không có, nếu bị bắt gặp bị mắng không thể đánh trả, lại còn phải
trưng lên gương mặt tươi cười, loại sự tình này làm sao có thể để nhi tử đi làm.
"Không được, không được, Cầu Cầu còn nhỏ, chuyện kiếm
tiền này không đến phiên ngươi cùng Tiểu Tuyết nhọc lòng, đã có cha
ngươi và ta." Liễu Thanh Mai lập tức cự tuyệt.
Yến Bạch Thu liền biết sẽ như vậy, cậu cũng không có nhụt chí.
"Nhưng mà nương, ta hiện tại đã không còn nhỏ, người khác ở tuổi này của ta
cũng đã có hài tử. Hơn nữa ta cũng muốn làm một chút chuyện gì đó, cả
ngày ngốc ở trong nhà cũng không phải chuyện tốt." Lại không phải đọc
sách, cũng không có làm quan, còn không làm ra tiền.
Bạn đang đọc bộ truyện Tiểu Địa Chủ tại truyen35.shop
Quả thực cậu đem độ nhuần nhuyễn của cậu "vô dụng" phát huy tới tối đa nhất.
Liễu Thanh Mai hiển nhiên không đặt những lời này của Yến Bạch Thu ở trong
lòng, nàng nhặt những quả hồng đã được rửa sạch lên, mang đến trước mặt
hai huynh muội, để hai người nếm thử, đồng thời đi vào trong buồng, đem
hạt rẻ bóc vỏ sạch sẽ.
Yến Bạch Thu trông mong nhìn Liễu Thanh Mai, Liễu Thanh Mai lãnh khốc vô tình một ánh mắt cũng không cho.
Huynh muội hai người ăn hồng, quả hồng vẫn chưa chín hẳn, có chút chát, hai người nếm thử rồi không hề ăn nữa.
Yến Bạch Tuyết thấy ca ca thất thần, hẳn là còn nghĩ tới chuyện vừa rồi.
"Ca, ngươi thật sự muốn lên trên trấn bán đồ ăn sao?" Yến Bạch Tuyết lo
lắng, tuy rằng cả hai đều mập, nhưng nàng đỡ hơn ca ca rất nhiều, ca ca
có chút béo thái quá, đi đến trong trấn khẳng định sẽ bị người ta cười
nhạo.
Tuy rằng ngày thường không để bụng, nhưng mỗi lần bị người ta kêu là tên mập chết tiệt gì đó, trong lòng thật sự có chút không
thoải mái.
"Ân, ta muốn kiếm chút tiền, cũng không thể mỗi ngày
đều ở nhà không làm nên trò trống gì." Yến Bạch Thu cũng không có giấu
giếm.
"Nhưng, chính là trong trấn có thật nhiều người quen....
Ca, nhà của chúng ta trước đây là nhà có tiền trong trấn, đi tới nông
nỗi này khẳng định sẽ bị người ta chê cười." Yến Bạch Tuyết khổ sở cùng
lo lắng.
"Ca, ngươi vẫn là đừng đi, liền tính không có tiền,
cuộc sống này cũng có thể tỉnh tỉnh mê mê mà trôi qua, hơn nữa mấy ngày
nay ta theo nương học thêu ít túi hoa, bện dây đeo gì đó, có thể đi lên
trấn đổi lấy ít tiền."
Nguyên lai mọi người trong nhà đều đã bắt đầu kiếm tiền, chính mình càng không thể lạc hậu.
"Không được, mọi người trong nhà đều đã nghĩ cách kiếm tiền, ta như thế nào có thể tiếp tục ở nhà tiếp tục ngồi chờ ăn? Hơn nữa, ta cũng là một nam
nhân, về sau còn phải phụ trách mọi người trong nhà, ngươi cùng nương là nữ nhân, sẽ bị mọi người khi dễ." Phong tục nơi này cùng thời cổ đại có chút tương tự, tiện nội đều ở sau viện, ít khi ra ngoài làm ăn buôn
bán, dù có thì cũng rất ít, cũng không thể tránh được lời nhàn ngôn toái ngữ.
"Dù sao, chuyện này ta cũng đã quyết định, ta ngày mai sẽ
lên trấn, chốc nữa cha trở về, ta sẽ nói chuyện với cha." Lần này Yến
Bạch Thu thật sự hạ quyết tâm.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!