"Đi ra ngoài thử xem, đứa nhỏ Cầu Cầu này còn có tay nghề này." Liễu
Thanh Mai đứng ngồi không yên, đứng dậy bước đi ra ngoài phòng, Yến Bạch Sinh cũng đứng dậy đi theo.
Nha, khi họ vừa mới bước ra tới, liền nhìn thấy thân hình to lớn của nhi tử đứng bên kệ bếp, ra hình ra dáng nhồi bột mì.
Yến Bạch Tuyết bưng một chén đầy thịt, như hiến vật quý mang đến trước mặt Yến Bạch Sinh.
"Cha, nương các ngươi nếm thử, đây là ca ca vừa mới làm ra, rất thơm." Nói xong, tiểu cô nương còn liếm liếm khóe miệng.
Ngửi mùi thơm quá.
Yến Bạch Sinh cũng không có khách khí, cầm lấy đôi đũa, liền gắp một miếng, thịt lạc mỡ đan xen, thịt lạc cháy cạnh vàng ươm, thịt lạc thì săn lại, tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Chỉ là khi miếng thịt sắp đưa tới miệng, đôi đũa liền chuyển hướng, đưa tới bên miệng Liễu Thanh Mai.
"Phu nhân, ngươi nếm thử, đây là Cầu Cầu làm, khẳng định ăn ngon." Đây là
lần đầu tiên nhi tử nấu ăn a, hắn vui muốn chảy nước mắt.
Liễu
Thanh Mai thụ sủng nhược kinh, nhấp miệng, trong lòng ấm áp, dưới cái
nhìn chăm chú của Yến Bạch Sinh, cõi lòng đầy kích động cắn một miếng.
Kỳ thật, mặc kệ hương vị như thế nào, chỉ cần là do nhi tử làm, dù món ăn
có khó ăn như thế nào, hai vợ chồng đều cảm thấy thỏa mãn.
Chỉ
là, một miếng cắn xuống, không hề có cảm giác dầu mỡ như dĩ vãng, mùi
hương của miếng thịt được hâm lại bùng nổ ở bên trong miệng, thơm ngon
mười phần, Liễu Thanh Mai nhai mấy cái, không dám tin tưởng đây là đồ ăn do nhi tử ham ăn biếng làm làm ra.
Thấy Liễu Thanh Mai đã nuốt
xuống, Yến Bạch Sinh gắp một miếng, đưa đến bên miệng Yến Bạch Tuyết
đang mở tròn mắt lăng lăng mà nhìn.
"Ăn đi, để chén xuống bàn đi."
Yến Bạch Tuyết vui vẻ cắn một miếng, cũng rất kinh ngạc, ăn ngon tới mức muốn nuốt luôn đầu lưỡi.
Bạn đang đọc bộ truyện Tiểu Địa Chủ tại truyen35.shop
"Ăn ngon thật, ca ca ngươi làm món này so với món chiêu bài của Thiên Hương Lâu còn muốn ngon hơn, ta vẫn luôn cho rằng ca ca ngươi chỉ biết ăn,
không nghĩ tới còn có một tay nghề như vậy."Yến Bạch Tuyết kích động
không thôi, lớn tiếng nói ra nội tâm đang kích động.
Yến Bạch
Sinh cũng nếm nếm, xác nhận hương vị không tồi, tuy rằng thiếu chút gì
đó, nhưng hương vị này có thể theo kịp thức ăn trong tửu lầu.
Liễu Thanh Mai đi tới, nhìn nhi tử đang cán mỏng bột trên mặt thớt đá, bởi
vì không có chày cán bột, liền trực tiếp dùng tay, tay nghề kia khiến nữ nhân là nàng nhìn đến không rời mắt.
"Cầu Cầu, ngươi khi nào học được tuyệt chiêu này a." Nàng làm mẹ rất là lo lắng, nhi tử này không
phải bị yêu quái bám vào người đi.
Tính cách Cầu Cầu thay đổi quá lớn, chẳng những quậy bão nhà cữu cữu, bỏ đi một thân yếu đuối, giờ còn đứng nơi này xào rau.
Yến Bạch Thu đã sớm tìm lý do cho tình huống này, cho nên dưới ánh mắt nghi hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu của Liễu Thanh Mai, cũng không có hoảng
loạn, vẫn thong thả dùng tay làm thành cái chày cán bột.
"Nương,
kỳ thật ta làm sao có được tay nghề như thế này ta cũng không rõ ràng
lắm, cũng không phải là do bị kích thích, nhưng người giống như là tỉnh
ngộ. Ta vừa nhìn thấy thịt cùng bột mỳ, trong đầu đột nhiên hiện ra cách làm đồ ăn, ta liền thuận tay làm thành đồ ăn, đến bây giờ ta cũng không biết nó có hương vị như thế nào." Kỳ thật cái cớ này khi cậu nói ra,
chính cậu cũng không thể tin được, nhưng những chuyện không đáng tin
này, lại xuất hiện rất nhiều lần.
Trước đây cậu đã nghe qua,
người xx kia gặp đả kích rất lớn, tính cách đại biến, không thông minh
trở nên đặc biệt thông minh, học tra biến thành học bá, không xu dính
túi biến thành đại gia.
Thực sự có chuyện không đáng tin như vậy sao?
Nhưng cố tình lại có rất nhiều người tin tưởng.
Yến Bạch Thu tự thôi miên chính mình, lời nói nói ra lại ra đâu ra đó:"Đem
đồ ăn này xào chín, ngay cả chính ta cũng rất kinh ngạc, người như ta cư nhiên cũng có loại thiên phú như vậy... "
Liễu Thanh Mai điểm điểm đầu Yến Bạch Thu, một bộ rèn sắt không thành thép.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!