Mặc kệ lựa chọn thế nào, Bùi Thanh Hà đều sẽ đi đến một bước này.
Bùi Thanh Hà cầm vali, ngồi tại khu vực chờ ở sân bay. Loa phát thanh truyền đến giọng nữ ngọt ngào, nói chuyến bay Boston XXXX sấp bắt đầu kiểm phiếu.
Anh muốn ra nước ngoài du học.
Bùi Thanh Hà gấp bùa bình an, đây là thói quen của anh.
Anh còn nhỏ vừa cao lại vừa gầy, giống hệt cây gậy tre. Lên đại học rốt cuộc cũng dưỡng tốt thân thể, một đôi tay khớp xương rõ ràng, rất mảnh khảnh. Thân thể khỏe mạnh tùy thời đều có thể phẩu thuật* lấy tim.
*Gốc là mổ bụng... È hèm, tim nằm ở bụng à?
Luyện tập nhiều năm như vậy, Bùi Thanh Hà nhắm hai mắt lại cũng có thể hoàn hảo gấp bùa bình an.
Đây là thứ vị kia cho, người giúp đỡ anh chưa gặp qua một lần, cũng là người nhận trái tim của anh trong tương lai.
Mấy năm nay, bọn họ cũng thường xuyên liên lạc, phần lớn là qua thư từ.
Lần đầu thu được thư của Yến Giang, Bùi Thanh Hà thực có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì mở đầu, đối phương viết chính là "Tiểu Ca Ca".
Bùi Thanh Hà nghĩ thầm anh có một đứa em cùng mẹ khác cha đã đủ phiền phức rồi, như thế nào nửa đường lại có thêm một em trai khác. Cái này không thích hợp.
Yến Giang so với anh nhỏ hơn hai tháng, là tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa, câu từ lời nói tất cả đều không rành thế sự, ngây ngô không phát hiện mình giàu có đến vậy.
Trong thư, có nói mình trị liệu rất đau, người trong nhà mua chó con, đồ ăn vặt rất muốn ăn nhưng lại ăn không được, người mẹ tính tình càng ngày càng kỳ quái. Nhiều nhất, lại là nói Bùi Thanh Hà đi học thật tốt.
"Tôi cũng muốn đi học. Nhưng thân thể lại không tốt lắm, mấy năm nay chỉ đi được vài lần đến trường."
"Vì cái gì muốn sao? Bởi vì người khác đều được đi học a. Tôi cũng muốn cùng bọn họ nói chuyện. Đáng tiếc chỉ có Tiểu Ca Ca bồi tôi."
Theo lý thuyết, người cho cùng người nhận không nên tiếp xúc quá nhiều. Nhưng Yến gia tựa hồ có chút không giống. Yến Giang không biết Bùi Thanh Hà sẽ cho cậu trái tim. Cậu thu được thư cảm tạ của Bùi Thanh Hà, vậy nên mỗi năm đều viết thư cho anh.
"Ngốc."
Bùi Thanh Hà ác ý nghĩ.
Anh dần dần biết tên họ Yến Giang; biết sở thích và sinh nhật đối phương; cũng biết ưu sầu cùng vọng tưởng của cậu......
21 tuổi, Bùi Thanh Hà cầm học bổng toàn phần cùng vé xuất ngoại nghiên cứu trí tuệ nhân tạo. Tiến gần hơn một chút tới chuyên ngành đại học của anh. Phỏng vấn viên hỏi anh vì cái gì muốn lựa chọn trường bọn họ, anh nói chính là vì khoa học kỹ thuật và sáng tạo, nhưng tất cả đều là vì Yến Giang.
Yến Giang cũng ở chỗ này đọc sách, học đại học. Ngành triết học.
Anh có thể cho Yến Giang một người yêu hoàn mỹ, giống như là thợ săn ẩn nắp trong bóng tối, nhìn nai con ngây thơ vô tri rơi vào lưới săn.
Anh thành công. Bùi Thanh Hà hận cha mẹ mình nhiều năm, nhưng mà ở cùng Yến Giang, dù có xốc lên miệng vết thương cũng không hề đau, lại còn có thể đổi lấy một ít tình yêu.
Yến Giang bị anh giữ bên người người bảo hộ thực tốt. Giống như mèo con là từ nhỏ đã dưỡng trong nhà, nhìn thấy người xấu cũng sẽ đi lên làm nũng cọ cọ.
Có đôi khi Bùi Thanh Hà nghĩ, con người đều bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh? Anh không trách ba mẹ, cũng không trách Yến Trì Yến Hải Thu, chỉ tính kế với Yến Giang.
Chính là anh quá thiếu tình yêu.
Anh muốn Yến Giang yêu mình.
Chỉ là yêu còn chưa đủ, anh còn muốn làm thương tổn Yến Giang. Bởi vì người Bùi Thanh Hà hận để ý cậu, cho nên Yến Giang khổ sở những người đó cũng sẽ khổ sở. Bùi Thanh Hà cái gì cũng đều không có, cho nên anh cái gì cũng không sợ.
Nhưng tình cảm không thể tính kế a.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!