Bùi Thanh Hà nơi nào cũng đều đau. Nửa đêm nằm trên giường ngủ không yên, che lại cái bụng bị thương không ngừng thở hổn hển.
Căn nhà này thực sự quá nhỏ. Thậm chí không có một chiếc giường an ổn để ngủ.
Giường của Bùi Thanh Hà chỉ là một tấm thảm gỗ treo trên tường. Khi cần thì gỡ xuống, không cần thì treo lên. Anh ngủ trong khe hẹp giữa giường của ba và vách tường, như vậy chân ba liền ở trên đỉnh đầu anh.
Bùi
Thanh Hà nhìn chằm chằm bức tường ẩm mốc, nữa ngày cũng không ngủ được.
Nghĩ toàn bộ học phí cấp ba tháng sau cùng phí sinh hoạt phải làm sao
bây giờ.
Trong trí nhớ từ rất sớm của anh, chính mình cũng có mẹ. Ba mẹ đều là công nhân trong xưởng sắt thép. Khi đó, đối với công nhân
đây vẫn là việc làm ổn định, có đơn vị riêng và phòng cơm tập thể.
Làn sóng sa thải đầu tiên ập đến, hai người đều phải thất nghiệp. Tranh cãi và bạo lực dần dần trở thành chuyện bình thường trong nhà. Ba anh say
mê rượu chè, cờ bạc, luôn ảo tưởng đến chuyện làm giàu trong một sớm một chiều. Đem tất cả tài sản ít ỏi còn thừa cùng ngôi nhà đi đánh cược.
Mẹ trong một buổi sáng liền rời đi.
Bùi Thanh Hà vẫn luôn ngủ rất sâu, nhưng ngày đó lại chợt bừng tỉnh. Mẹ
đứng quay lưng về phía anh, tay cầm theo một cái túi nylon.
Bùi Thanh Hà hỏi, mẹ muốn đi đâu.
Bà đáp, ra ngoài đi dạo, tiện thể tìm thêm việc, dặn Bùi Thanh Hà không
được khóc, đừng đánh thức bố, khi về bà sẽ mang kẹo sữa thỏ trắng to to
cho anh.
Bùi Thanh Hà mơ hồ cảm thấy không nên để bà đi, nhưng
anh quá thèm kẹo. Tên nhóc cách vách hôm qua cũng ăn cái này, còn cho
anh liếm liếm giấy gói kẹo. Rất thơm.
Cho nên, Bùi Thanh Hà không có lên tiếng. Chỉ nhìn tràn ngập chờ mong nhìn bóng lưng mẹ.
Mẹ không bao giờ quay lại, Bùi Thanh Hà vẫn chưa được ăn kẹo.
Sau đó, hắn nghe bà ngoại dùng ngữ khí mắng chửi, nói: "Cái hôi thối kia,
sau khi ly hôn, nó lại lên tỉnh thành tìm một tên dã nam nhân! Tôi lúc
trước đã biết cô ta không an phận!"
Bùi Thanh Hà giờ mới biết được, thì ra mẹ đi lên tỉnh thành.
Vì vậy, anh cũng liền muốn lên tỉnh thành. Ba càng kém cỏi, anh liền càng muốn mẹ.
Anh ảo tưởng liệu nơi đó của mẹ có phải hay không có giường mềm mại, canh nóng hầm hập và một căn phòng rộng lớn.
Nghĩ nghĩ, Bùi Thanh Hà rốt cuộc cũng ngủ rồi.
Yến Giang cũng ngủ theo.
Mở mắt ra lần nữa, trước mắt cậu là một cái văn phòng.
Bên trong truyền đến âm thanh trò truyện.
"Thanh Hà a, đều đã khai giảng hai, ba ngày rồi. Giáo viên bên kia gọi qua
đây, thầy mới biết được em không có đi học... Thành tích này của em,
không lên cấp ba quả thực rất đáng tiếc." Chủ nhiệm cau mày, "Huống chi, thân thể này của em không phải là rất tốt, có thể làm được công việc
gì?"
Bùi Thanh Hà cúi đầu không một lời.
"Về phía ba em,"
thầy chủ nhiệm nặng nề thở dài, "Thầy cũng đã nói chuyện với ông ấy...
Đừng nghe lời ông ấy. Dù sinh viên không thể tránh việc dùng đến tiền,
nhưng vẫn hơn là ở công trường cùng với xi măng. "
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!