Bùi Thanh Hà mặt không biểu tình đuổi tới bệnh viện giữa một đám người vây quanh. Đây là bệnh viện quận tốt nhất Tân Thành, bà nội nói: "Ba con, ba con biết
con là thủ khoa thành phố, liền thật cao hứng. Nó mượn xe của bạn đến
đón con... Kết quả, kết quả là nó lâu lắm rồi chưa láy xe, không cẩn
thận xảy ra tai nạn." Bùi Thanh Hà chợt quay đầu, ánh mắt như hồ nước sâu thẳm:"Chỉ là như vậy sao?" Bà nội có chút co quấp nắm chặc tay chính mình: "Còn cùng mấy người bạn uống vài chén rượu..." "Là ông ta bị đâm, hay ông ta đâm người khác? Trách nhiệm của ai?" "Cái này bà không biết... bà không biết." Bùi Thanh Hà quay đầu rời đi, đi được hai bước, liền bị bà cụ nắm lại cánh
tay:"Đâm người, đâm người. Chính là xe đâm phải người." Bệnh viện kẻ tới người lui, Bùi Thanh Hà đứng trước cửa phòng cấp cứu, cơ bấp trên mặt đều không chịu khống chế run rẩy.
Anh cố nén tức giận. Bùi Thanh Hà không ngốc, tre xấu sinh măng tốt, anh so với người thân còn thông minh hơn. Anh bị đẩy tới, như thể bị đẩy vào một cái hố lửa thật lớn. Bùi Thanh Hà đã lên kế hoạch tốt học bổng phải dùng như thế nào, lên đại
học anh không định sẽ ra ngoài làm thêm, mà số tiền này chính là dùng để trang trải cho sinh hoạt phí. Anh không có nhìn xa, nhưng anh có một cái thói quen thực tốt, đó chính là biết ơn. Mỗi học kỳ, Bùi Thanh
Hà đều sẽ viết cho người giúp đỡ mình một bức thư thật dài. Bởi
vì, Yến gia sẽ ngẫu nhiên gửi về vài câu trả lời, anh biết hiện tại dễ
dàng kiếm tiền nhất là chuyên viên máy tính, sau đại học còn có thạc sĩ, tiến sĩ... Chỉ cần anh nguyện ý học tập thật tốt, chỉ cần anh nguyện ý. Anh có thể tránh thoát khỏi vũng bùn đó, đến một thế giới ngày càng tốt đẹp, ngày càng rộng mở. Không có bàn ghế dài chật hẹp, không có
mùi cá tanh nồng gay mũi, không có tiếng ngáy của ba cùng những chiếc
cọc tre gãy. Không có đường chỉ rạn nứt trên giày cùng chiếc quần tây
ngắn rách nát.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!