Sau khi tỉnh lại, Dương Khả không hỏi han gì về chuyện của Lê Tuấn và Dương Mai. Đông Phong cũng chỉ mong có thế, anh thở phào nhẹ nhõm nhìn cô hợp tác với đội ngũ y bác sĩ, nhanh chóng làm trị liệu khôi phục thân thể.
Tim tương thích, không xuất hiện triệu chứng đào thải, sức khỏe của cô ngày một ổn định. Dần dà Dương Khả đã có thể tùy ý đi lại, tập luyện một số bài tập tốt cho cơ thể dưới sự chỉ đạo của bác sĩ. Chuyện ăn uống của cô cũng rất tốt, thực đơn phong phú lại thêm đầu bếp N sao Đông Phong càng khiến Dương Khả "chiến đấu" hết sức. Dưỡng bệnh ở chỗ Đông Phong một thời gian làm cô tăng cân trông thấy. Lắm lúc nhìn vào gương mà Dương Khả phải tự cảm ơn bản thân vì trước đây quá gầy. Nếu không lúc này ở cạnh anh lại bị nuôi cho béo ú. Bề ngoài không quyết định bản chất, nhưng con gái một khi không có bề ngoài thì mức độ tự tin auto giảm xuống 80%!
Chưa gặp địch, chưa đối đầu, chưa chiến đấu mà sự tự tin đã bay biến thì làm sao mà thắng được chứ? Đúng không nào?
"Em không có gì cần hỏi anh à?" Đông Phong lấy một chiếc bánh ngọt vừa làm đưa đến trước mặt cô. Màu kem hồng kết hợp với chocolate đen cực kì đẹp mắt "Sao thế? Sao không nói?"
"Có gì mà phải hỏi?" Dương Khả không khách khí, cô cầm lấy đĩa bánh nhỏ, ung dung ăn "Em hôn mê nhưng đâu có mất ý thức hẳn.."
"Nghĩa là?.."
"Đúng vậy!" Dương Khả hùng hồn nói ra lí do bản thân đã nghĩ sẵn "Mặc dù em nằm trên giường bệnh, không thể mở mắt cũng không thể giao tiếp nhưng toàn bộ mọi việc xảy ra em đều biết!"
"Vậy.." Chuyện của Lê Tuấn và Dương Mai làm em cũng đã biết rõ rồi hay sao?
Đông Phong thật sự muốn hỏi như vậy, nhưng nhìn vào đôi mắt không chút vướng bận của cô, chẳng hiểu sao anh lại không dám.
Thân thể của Dương Khả đã ổn, bác sĩ cũng nói tim hoạt động rất tốt. Nhưng ai biết được có gì bất trắc hay không, người ta đã nói rất rõ không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Nhỡ như nói đến khiến Dương Khả đau lòng tới mức tái phát bệnh tim thì sao đây?
"Anh đừng lo cho em!" Dương Khả xiết nắm tay, chiếc bánh trên đĩa hơi rung lên theo sự run rẩy vì giận dữ của cô. Khuôn mặt nhỏ hiện lên một nụ cười hung dữ, kèm theo đó là sự quyết đoán không ngờ "Lê Tuấn và Dương Mai, hai người đó... ỐI.."
"BÁC SĨ! BÁC SĨ ĐÂU?" Đông Phong giật nảy mình đứng dậy, anh kêu lớn mấy tiếng, gương mặt đẹp luôn trấn định hốt hoảng thấy rõ. Vừa gọi người, Đông Phong vừa lao đến cạnh Dương Khả, ra sức ôm lấy cô "Bình tĩnh! Em bình tĩnh! Không sao hết! Bọn chúng không xứng với em, em không cần bận lòng vì chúng!"
"Đông Phong.." Dương Khả bị anh lắc đến mức chóng mặt, sau khi nghe được những lời này của anh lập tức phá ra cười. Cái đồ ngốc này lại bổ não, tưởng tượng ra cái gì đây không biết "..Anh mới cần bĩnh tĩnh đấy!"
"Anh biết bọn chúng làm ra chuyện không tốt với em!" Đông Phong tái mặt, tiếp tục an ủi xoa dịu cô "Nếu em muốn anh sẽ giúp em khiến chúng phải trả giá! Trả giá đắt nữa là đằng khác! BÁC SĨ! MAU TỚI XEM EM ẤY GIÚP TÔI!"
"Có mặt thưa cậu Phong!" Mấy vị bác sĩ ngay lập tức ôm đồ nghề xuất hiện. Nhưng thấy Dương Khả vẫn bình chân như vại lập tức nhìn nhau, khó hiểu hết sức "Cô Khả, cô thấy không ổn à?"
"Vô cùng không ổn!" Dương Khả ha ha cười, lúc này mới nới lỏng được tay Đông Phong, đẩy được anh ra "Nhìn đi ông già! Em làm rơi có một mẩu bánh xuống váy, bị anh lắc đến mức rơi sạch cả đĩa rồi!"
"Vậy em ối là do rơi bánh?" Đông Phong trố mắt nhìn bãi đen đen trên sàn, váy của cô và áo anh cũng đã dính đầy những mẩu bánh nho nhỏ.
Tự dưng Đông Phong phì cười, chả hiểu sao anh lại hành xử mất bình tĩnh như vậy nữa! Ngốc thật!
"Anh xin lỗi! Dương Khả, anh giúp em rửa sạch!"
"Không sao!" Dương Khả đứng dậy, cùng anh đi về phía nhà tắm. Đông Phong hốt hoảng là vì lo lắng cho cô, làm sao cô trách anh điều gì được chứ? "Lúc em hôn mê anh đã giúp em nhiều rồi, hiện tại em khỏe, tự em làm được hết!"
"Em thật sự biết tất cả mọi chuyện?" Đông Phong sực nhớ ra điều gì, hai tai đỏ bừng ấp úng hỏi lại "Hôn mê nhưng ai làm gì cũng biết?"
"Đương nhiên!" Nói dối phải nói đến cùng, biết làm sao bây giờ?
Dương Khả đóng cửa phòng tắm lại, bỏ mặc Đông Phong thíu nam ngại ngùng xoắn xít ngoài cửa. Anh thật sự muốn hỏi cô... Dương Khả, nụ hôn đó.. Em thấy thế nào?
*
Lại thêm một vài ngày, Dương Khả vẫn ăn trực nằm chờ ở nhà Đông Phong. Mặc dù có vài lần Thanh Thảo tới, ánh mắt nhìn cô không mấy thiện cảm, và tự Dương Khả cũng cảm nhận được cô ở đây thế này không ổn.. Nhưng Đông Phong một hai yêu cầu cô ở lại dưỡng bệnh, còn nói bóng gió rằng cô không coi anh là người thân, không cần anh giúp bla bla.. các thứ nên cô cũng không tiện dứt khoát rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!