Dương Khả mở bừng mắt, sự đau đớn thấm sâu trong linh hồn khiến đầu óc cô chao đảo, mọi vật trước mắt cũng mờ mịt hẳn đi. Trong lồng ngực, trái tim đang nhảy lên từng hồi nhanh chóng, âm thanh "thình thịch" vừa quen vừa lạ làm cô tĩnh tâm không ít. Chớp chớp đôi mắt mờ tịt, Dương Khả dứt khoát nhắm nó lại, im lặng chịu đựng cơn đau tâm lý qua đi.
Cô chìm trong thế giới của riêng mình mà chẳng hay, lúc này hộ sĩ bên cạnh đã mừng đến mức suýt rớt nước mắt. Hộ sĩ nhanh chóng gọi tập đoàn bác sĩ đang chờ trực bên ngoài vào xem xét bệnh nhân, lại lén lút ra hành lang, liên hệ đến một dãy số.
Dương Khả tỉnh!
Cô Dương Khả hôn mê bao ngày cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại rồi!
Nhịp tim ổn định, đôi mắt đã có thể mở, tay cũng động được nữa chứ! Đợi bác sĩ kiểm tra lại một lần, kiểu gì cô ấy cũng sẽ tốt lên! Mặc dù người bệnh tốt lên thì công việc nhẹ lương cao này của hộ sĩ sẽ phải dừng lại, nhưng bản chất hộ sĩ đây lương thiện, miễn bệnh nhân có cơ hội sống là hộ sĩ chấp nhận hết!
"Alo?" Bên kia rất nhanh đã có người bắt máy, giọng nói mang theo mấy phần nôn nóng "Cậu Đông Phong đúng không?"
"Là tôi!" Đông Phong sau khi đưa Dương Khả đến nhà mình, thuê bác sĩ trực bên cạnh cô thì lập tức phải lên đường đi xử lý một hợp đồng quan trọng. Thực chất anh không muốn làm chút nào, nhất là khi lần đầu tiên Dương Khả đến nhà anh sống như thế này.. Nhưng mà công việc không thể trì hoãn, chỉ đành nhờ hộ sĩ và y tá chăm lo cho cô để anh gấp rút hoàn thành công việc.
Làm nhanh về nhanh, ở nhà có Dương Khả đang chờ!
Nếu cô ấy tỉnh lại nữa thì quá hoàn mỹ rồi, aiiii..
Chính vì mong muốn ấy mà Đông Phong để lại cho hộ sĩ số điện thoại riêng của mình, yêu cầu nếu như Dương Khả xảy ra vấn đề gì lập tức phải liên hệ với anh ngay! Bao ngày không thấy hộ sĩ gọi, Đông Phong còn suýt quên chuyện này rồi. Ai ngờ hôm nay người ta lại điện tới ngay lúc hợp đồng chuẩn bị kí kết!
"Có chuyện gì vậy? Dương Khả xảy ra vấn đề?"
"Cô ấy tỉnh!" Hộ sĩ kích động hô lên một câu, bên kia Đông Phong dường như vô cùng ngạc nhiên, anh ô lên một tiếng thật lớn sau đó dồn dập hỏi lại. Hộ sĩ loáng thoáng nghe thấy tiếng ghế bị kéo đổ, dường như Đông Phong đã đứng bật dậy khiến ghế của anh chịu khổ hôn đất!
Khó mà tưởng tượng được sếp Phong bình thường chuẩn quý ông lại có thể vội vã đá bay ghế như thế!
"Cậu Đông Phong, bác sĩ đang kiểm tra lại cho cô ấy, tình hình rất tốt, cậu có muốn về xem cô ấy một chút không?"
"Về! Về chứ!" Đông Phong cười haha như một kẻ ngốc, bên cạnh anh là Thanh Thảo - thư kí riêng cực kì có năng lực - và đối tác - một trong những tập đoàn lớn nhất khu vực. Bọn họ nhìn biểu hiện của Đông Phong sau đó đồng loạt lắc đầu khó hiểu.
Một giây trước vẫn là ông chủ lớn cực kì phong độ, thế nà một giây sau đã biến hình thành kẻ ngốc si tình rồi!
"Ngài X, cô ấy hôn mê vừa tỉnh, tôi phải về, chuyện hợp đồng..."
"Vậy tôi xin phép!" Hộ sĩ cúp máy, đang kí hợp đồng à? Chết thật! Có khi nào mình gọi sai thời điểm rồi không ta?
Mà kệ, Đông Phong nói ngay khi Dương Khả có chuyển biến phải liên lạc thông báo ngay! Mình đây chỉ làm đúng chức trách, còn bỏ hết công việc để về hay không hoàn toàn là quyết định của anh ta cơ mà!
Có muốn trách, cũng chỉ nên trách anh ta quá nặng lòng với cô gái này mà thôi.
Hộ sĩ cất điện thoại vào túi áo trước, đi trở lại phòng Dương Khả đang nằm. Các bác sĩ đã hoàn thành xong công việc kiểm tra của mình, gương mặt ai nấy đều ánh lên vẻ hi vọng tràn đầy. Xem ra lần này phần trăm Dương Khả tỉnh hẳn là rất cao đây. Ai da, cô gái, cô thật may mắn khi có người hết lòng vì mình như thế..
*
Cơn đau đầu chậm rãi qua đi, lần này Dương Khả mở mắt không còn cảm giác khó chịu và mờ mịt như lúc đầu nữa. Trước mắt không còn làn nước dìu dịu khiến Dương Khả có chút không quen, cô nhíu mày, phân vân không hiểu lần này mình biến thành sinh vật gì đây?
Có tay, có chân.. Ồ, làm người rồi!
Kì quái, sau một lần phẫu thuật tim thập tử nhất sinh linh hồn bị tách ra nhập vào một con cá. Cá bị giết lại chuyển trở về thân thể con người.. Ông trời xem linh hồn cô là cái gì vậy? Một thoáng cho làm cá, một thoáng biến về người. Không thể hiểu nổi!
Mà thôi, dù gì làm người cũng tốt hơn so với làm phi nhân loại đúng không. Ít ra lúc này cô còn có thể nói, có thể đi lại, có thể thoải mái làm điều mình muốn. Không khéo cô còn phải cảm ơn ông trời nữa ấy, làm gì có ai có được sự ưu ái kia, thưởng thức đủ loại nhân sinh, nhìn thấu được đủ loại người.
Nhoài mình muốn ngồi dậy nhưng thân thể yếu đuối không thể động nổi. Dương Khả liếc mắt xem xung quanh, chỉ thấy mấy chiếc máy móc quen thuộc hết sức bày chật kín cả căn phòng. Hmm, trở lại thân thể vừa phẫu thuật xong của mình rồi đấy ư? Sao một chút cảm giác quen thuộc cũng không thấy vậy?
"Dương Khả.." Giọng nói nghẹn ngào của ai đó khiến cô giật mình nhìn qua, Đông Phong đứng bên cửa, gương mặt anh trấn định hết sức với nụ cười bình tĩnh. Thế nhưng hai bàn tay đã bán đứng tâm trạng của anh lúc này, nó run rẩy một cách mạnh mẽ "Dương Khả! Cuối cùng em cũng dậy rồi!"
"Đông.. Ừm.. Đông Phong.." Dương Khả khàn khàn giọng, cảm giác như có gì đó mắc ở cổ. Đồ lâu không dùng có khác, chả lẽ cổ họng lại bị mạng nhện giăng rồi? "Anh đấy à?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!