"Giúp nhưng giúp thế nào?" Nghe tiểu Sầu nói như vậy, Khải Minh hắn cảm thấy cũng có lý, do đó hắn tiếp tục hỏi ý kiến tiểu Sầu.
"Về việc này đệ tử không thể đưa ra ý kiến tốt nhất được, bởi vì theo hướng nào cũng rất rắc rối, nhưng đệ tử có thể đưa ra hai ý, chưởng phái ngài cứ xem xem thế nào." Tiểu Sầu lắc đầu thở dài nói.
"Nói đi." Khải Minh lập tức tiếp lời.
"Trước mắt, chúng ta có thể đưa tất cả những người ở nơi này đến Đại Việt
phái, thu nhận trở thành người của chúng ta, tuy nhiên việc này e rằng
rất khó khăn, thậm chí có thể không được, chưởng phái cũng biết rồi đấy
thôi, bọn họ thà chết chứ không rời đi, do đó khi chúng ta đưa ra lời
khuyên bảo bọn họ bỏ thành mà đi, bọn họ có thể đồng ý không?
Ý
thứ hai của đệ tử, chúng ta tạm thời cứ tiếp nhận nhiệm vụ từ Thuận
Thiên tông, sau đó quyền sỡ hữu của cả thành liền là của chúng ta, đến
đó chúng ta còn lo gì về những việc khác, chỉ là theo tình trạng hiện
tại, điều này khá nguy hiểm, hơn nữa việc này sẽ tiêu hao một lượng rất
lớn tài nguyên và vật lực, không chỉ vậy mùa đông chuẩn bị đến, số lượng tài nguyên đổ vào đây ắt hẳn không phải con số nhỏ." Tiểu Sầu vừa phân
tích vừa suy xét hai ý nghĩ trên.
"Ừm, theo ý nào cũng rất khó, nhưng cứ..... thôi để nghĩ một lúc xem!" Khải Minh vuốt cằm, suy tư về những việc này.
Ngoài ra hắn cũng thấy vừa ngạc nhiên vừa rất lạ và kỳ hoặc, cái hệ thống kia chết rồi hay sao mà không hiện hồn tuyên bố nhiệm vụ, theo kịch bản và
nội dung của những bộ truyện có hệ thống, chả phải đây là lúc phát ra
một cái nhiệm vụ sao?
Một nhiệm vụ cứu lấy Long thành?
Nhưng thế quái nào không có chút tăm hơi gì?
Chẳng nhẽ.......
À mà thôi, nghĩ nghĩ một hồi hắn cũng thông suốt.
Cứu hay không cứu là do hắn, nếu cứ áp đặt bởi cái gì đó, và được trao đổi từ gì đó, thế thì cứu để làm gì, có ý nghĩa sao?