Từ phía trên, Khải Minh hắn nhìn xuống từng người, những người dân bình
thường, những tán tu, những thương nhân,..... mỗi người mỗi vẻ, mỗi tình cảnh khác nhau. Nhìn thấy trạng thái của những người dưới kia, Khải Minh hắn không biết phải dùng đến cảm xúc nào để diễn tả. Thật đau xót! Thật đáng hận! Xót cho những người ở lại, hận đến những kẻ đã đi. Tình trạng của người dân Long thành lúc này, trông chẳng khác gì dân tị nạn, mặc dù bọn họ vẫn ở chính quê hương của họ. Những phàm nhân, dân chúng bình thường, bọn họ lúc này có một thảm trạng mà khi ta nhìn vào liền rất xót xa. Trang phục là quần áo được làm từ cây gai, thô sơ, cứng cáp, xấu xí và khó chịu, không chỉ vậy một số còn bị rách tả tơi. Trạng thái của họ càng tồi tệ hơn, sắc mặt xanh xao, bộ dáng gầy gò, vẻ mặt
luôn toát ra vẻ buồn lo lắng, nhìn sơ qua cũng liền biết sức khỏe của họ không được tốt gì mấy.
Đối với những tán tu và thương nhân hay người của gia tộc thì có vẻ tốt hơn, nhưng cũng không tốt được bao nhiêu. Trang phục của họ cũng chỉ dễ nhìn hơn vì được làm từ cây bông, về mức độ giữ ấm thậm chí không bằng cả cây gai, sức khỏe trạng thái tinh thần thì
chỉ tốt hơn một xíu xiu mà thôi. Còn những người có chút tu vi,
bọn họ lại càng thảm hơn, trạng thái linh lực trong cơ thể rối loạn, tu
vi suy giảm, trọng thương,..... Đây cũng là do bọn họ luôn ở tuyến đầu,
khi mà bọn họ đều ngã xuống, lúc đó mới đến lượt những phàm nhân kia. Thảm thật sự thảm! ............... Nửa ngày trôi qua! "Chưởng phái, tất cả đã tập trung đầy đủ." Lâu Bất Định đi đến chỗ Khải Minh nói với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!