"Ba giúp mẹ tắm nha, còn đút cơm nữa đó ~" Bánh bao nhỏ lo lắng từ trong lòng ngực Dư Dao Dao dò ra đầu lên.
"Mẹ chắc chắn rất đói bụng, buổi chiều con đã ăn qua trứng cuộn, cơm cuộn rong biển, tôm chiên giòn nhỏ, vậy mà bây giờ đã đói bụng."
Thẩm Nghị Sùng nhéo giữa mày.
"Ba, nhanh lên đi, ngày hôm qua tốc độ đút cơm của ba chậm quá đó nha, hôm nay mau một chút ~" Bánh bao nhỏ nói nói, Nghê Dịch còn chưa kịp đi đã bị kinh ngạc há to miệng.
Lúc còn ở hiện trường, Nghê Dịch còn tưởng rằng Dư Dao Dao nói mớ đều là do mơ mà ra. Còn cái gì mà bị tình yêu dễ chịu, không phải kỹ xảo diễn xuất tiến bộ mà là tình yêu của chồng làm động lực... thì ra đều là thật!
Ánh mắt Nghê Dịch nhìn lướt qua Dư Dao Dao, lại trộm nhìn gương mặt lạnh như băng của boss Thẩm, không khỏi rùng mình.
Xem ra ông chủ là ngoài lạnh trong nóng, đóng cửa lại không phải đã thành nô lệ của vợ?
Tôi phát hiện bí mật to đùng rồi bà con thiên hạ ơi!
"À, em xin phép đi trước đây! Chị Dư, ông chủ, có việc cứ gọi cho em!" Nghê Dịch chạy trối chết.
Dư Dao Dao còn đang được bánh bao nhỏ thổi thổi, tâm trạng tốt đến muốn bay lên, quay đầu nhìn Nghê Dịch một thân đều là mồ hôi, hôm nay cậu ấy cũng rất vất vả. Đi với cô cả một ngày, đến bây giờ cũng chưa ăn cơm.
"Ở lại ăn cơm đi, trên đường đi bụng cậu kêu quá trời."
Nghê Dịch run lên, trong nháy mắt, anh cảm nhận được một cơn gió lạnh kèm theo kiếm băng, từ phía sau thẳng tắp đâm vào cổ mình. Trộm liếc big boss đang đứng gần chị đại, hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi vào trên sô pha đơn, nắm chặt ba lô: "Ăn, ăn... Không ăn..."
Nghê Dịch cũng không quay đầu lại, ôm ba lô nhanh chân đào tẩu: "Chị đại, tối nay em sẽ gửi thời gian sáng ngày mai đến đón chị!"
Cửa lớn rầm vang một tiếng, đóng lại.
Bánh bao nhỏ lại có chút rối rắm mà nhìn về phía cửa. Bé còn chưa có kịp nói chuyện với chú Nghê Dịch, phải chăm sóc tốt cho mẹ.
Haizzz.
Thật là sầu chết bé!
Bé nghĩ, phồng hai tử, nhìn ba vẫn còn đứng ngu người ở đó, người như bị rút hết sức lực, bả vai nhỏ đều rũ rượi xuống. Ba cũng không biết đứng ra giúp đỡ, bé sắp chịu không nổi rồi!
Thẩm Nghị Sùng nhìn con trai phát ra oán niệm, nhíu chặt mi, còn Dư Dao Dao nháy mắt phối hợp mà nằm chết ở trên sô pha.
"Chồng ơi, hôm nay cũng làm phiền anh nha ~" Tay phải ôm má, cô đáng thương hề hề mà rầm rì.
"Trước khi ăn cơm, em không thể rửa tay được."
Bánh bao nhỏ vừa nghe, lập tức gật đầu: "Đúng vậy, ăn cơm thì phải rửa tay, mẹ không thể rửa, vậy ba vào bếp rửa tay đi, rửa xong rồi thì nhớ ra đây đút mẹ ăn cơm đó."