TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Quân Phong Lan nghe thấy câu này thì ngay lập tức sắc mặt của cô liền trở nên cực kỳ khó coi.
Đặc biệt là ánh mắt tò mò từ bốn phía nhìn về phía cô càng làm cô cảm thấy vừa ngại ngùng lại vừa tức giận.
Cô liền tức giận nhìn chằm chằm vào nhân viên ở quầy thu ngân.
“Đợi đấy!”
Cô nói dứt lời thì liền lấy điện thoại ra gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng bên phía ngân hàng.
“Thưa cô Quân, đây là chỉ thị từ phía tổng giám đốc Quân, việc này không hề liên quan đến chúng tôi.”
Người chịu trách nhiệm đương nhiên biết được lý do Quân Phong Lan gọi điện đến, liền vội vã thanh minh để đùn đẩy trách nhiệm.
Quân Phong Lan có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được Quân Nhật Đình lại có thể khóa thẻ ngân hàng của cô.
Cô vô cùng tức giận ngắt điện thoại sau đó lập tức gọi điện thoại cho Quân Nhật Đình thế nhưng lại không có ai nghe máy cả.
Cô vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục gọi thêm mấy cuộc, thế nhưng kết quả vẫn giống nhau.
Nhân viên ở quầy thu ngân vốn dĩ vẫn đang đứng chờ, kết quả chờ cả nửa ngày vẫn chả thấy cô gọi được ai để đến thanh toán thì không khỏi thúc giục: “Thưa cô, cô còn cần bao lâu nữa? Phía sau vẫn còn bao nhiêu người đang chờ để thanh toán kia.
Nếu như cô không có tiền, chúng ta có thể nhờ đến bên cảnh sát để xử lý.”
Nhân viên thu ngân kia hình như vẫn chưa nhìn ra thân phận của Quân Phong Lan nên nói với cô một cách đầy uy hiếp.
“Ai không có tiền cơ? Cô có biết tôi là ai không?”
Quân Phong Lan vốn đang rất tức giận vì Quân Nhật Đình không chịu nghe điện thoại của mình lại nghe thêm được câu này thì càng tức giận hơn.
Khi cô đang liếc nhìn nhân viên kia một cách đầy tức giận chuẩn bị nói ra thân phận của mình thì cô lại nhịn lại được.
Nguyên nhân không có gì khác, chỉ là nếu như cô nói ra thân phận của mình rồi thì không phải tất cả mọi người sẽ biết đường đường là cô thứ năm nhà họ Quân lại đi uống rượu không có tiền trả, đây không phải là chuyện cười cho mọi người còn gì nữa?
Lúc cô còn đang suy nghĩ, nhân viên thu ngân bên kia lại thúc giục một lần nữa.
“Tôi không biết cô đây là ai, tôi chỉ biết là cô uống rượu còn chưa có trả tiền.”
Quân Phong Lan lại nghe người ta nhắc lại việc mình không có tiền thì lại càng tức giận không chịu được.
Thế nhưng cô cũng biết đây không phải là lúc để mình làm loạn lên, cô chỉ nhìn hằm hằm mặt nhân viên thu ngân một cái rồi cầm điện thoại lên gọi cho bạn mình đến trả tiền hộ.
Hai người bọn họ sau khi thanh toán xong thì lập tức rời đi, dù sao thì cũng chẳng có ai tình nguyện ở lại nơi mình đã bị mất mặt lâu hơn một chút.
Quân Phong Lan quay về nhà họ Phong trong cơn tức giận không thôi.
Cô nhìn ánh đèn trong căn phòng mới kia, lại nghĩ tới chuyện mất mặt vừa nãy của bản thân, nhất thời cơn tức giận lại bùng lên.
Bước chân của cô đổi hướng, tức giận bừng bừng lao về phía căn phòng mới kia.
“Cô năm.”
Quản gia nhìn thấy Quân Phong Lan rất cung kính lên tiếng gọi.
“Quân Nhật Đình đâu? Gọi anh ta ra đây!”
Quân Phong Lan đã đi vào đến phòng khách, ngồi xuống sô pha, lên giọng ra lệnh.
Quản gia nhìn sắc mặt không hề có ý tốt của cô, ông mày hơi nhíu lại một chút rồi nói: “Buổi chiều hôm nay cậu cả đã đi công tác ở thành phố bên cạnh rồi, cô năm nếu như có chuyện gì thì có thể gọi điện cho cậu cả.”
Quân Phong Lan nào ngờ đến chuyện Quân Nhật Đình đã đi công tác rồi, trong mắt cô hiện lên vẻ sửng sốt nhưng chỉ trong thoáng chốc đã được thay thế bằng sự tức giận.
“Anh ta chạy cũng nhanh đấy!”
Cô nghiến răng thốt ra từng chữ, trong lòng không cam tâm tình nguyện.
Cũng chẳng biết là cô đã chọc vào chỗ nào của anh ta đến mức anh ta lại đi khóa thẻ ngân hàng của cô lại.
Nghĩ tới đây, cô không chỉ biết được là Quân Nhật Đình không ở nhà, cũng đồng nghĩa với việc là sắp tới cô không có tiền để tiêu.
Cô nghĩ đến việc này lại càng vừa ngại ngùng vừa tức giận.
“Cậu cả của mấy người nói lúc nào anh ta sẽ về?”
“Chuyện này cậu cả không nói.”
Quản gia trả lời cô, có thể nghe được sự vội vàng gấp gáp trong giọng điệu của cô.
Đúng lúc cô đứng lên đang chuẩn bị bỏ đi thì cô đột nhiên lại nhớ ra cô ả tiện nhân Hứa Thanh Tuệ kia.
“Thế mợ cả của mấy người đâu rồi?”
Cứ cho là Quân Nhật Đình không chịu nghe điện thoại thì anh ta cũng không thể không nhận điện thoại của người phụ nữ đó.
“Mợ cả đang ở trong phòng, cô năm muốn tìm mợ cả à?”
Quản gia hơi do dự hỏi lại.
Quân Phong Lan giống như nghe thấy, khẽ xua tay lại ngồi lại xuống ghế sô pha.
“Gọi mợ cả của mấy người ra đây, cứ nói là tôi có việc cần tìm cô ta.”
Quản gia nhìn thấy thế không còn cách nào khác chỉ đành đi lên tầng thông báo cho Hứa Thanh Khê một tiếng.
“Dì út muốn gặp tôi à?”
Sau khi biết được tin, Hứa Thanh Khê nhíu mày, trong mắt toàn là ngờ vực.
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng, truyện Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng , đọc truyện Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng full , Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng full , Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng chương mới