Đến cuối cùng, Hà Hoằng Siêu còn muốn đổ cơm vào trong đĩa, trộn nước sốt ăn với cơm. Canh xương củ cải cũng không còn dư lại. Người một nhà cơm no rượu say cũng không gấp gáp thu dọn bát đũa, ngồi ở dưới mái hiên nói chuyện phiếm tiêu thực. Không ngồi nổi nữa thì Quan Quỳnh Anh mới đứng dậy đi rửa bát. Từ khi Hà Hạ trở về đến nay, bát đũa trong nhà đều là Quan Quỳnh Anh thầu. Tiêu thực rồi, đêm cũng đã muộn, người một nhà liền trở về phòng của mình ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Hoằng Nghĩa dẫn Hà Hoằng Siêu kéo xe lên trấn trên, cũng không lâu sau, anh em bọn họ đã về.
Hà Hạ cầm theo cái giẻ lau đi theo bọn họ vào căn phòng nhỏ muốn dùng làm cửa hàng kia, sau khi lau kệ hàng xong ba anh em dọn hàng lên kệ. Có lẽ là Quan Quỳnh Anh vẫn còn tức giận, biết Hà Hoằng Nghĩa mang theo hàng về cũng không đi ra, chỉ ngồi ở trong phòng đợi. Vẻ mặt Hà Hoằng Nghĩa không quá tốt. Trái ngược lại với anh ấy, Hà Hoằng Siêu cực kỳ hưng phấn. Cậu dùng một tấm bìa các tông viết một cái bảng hiệu quán tạp hóa rồi treo ở bên ngoài cửa sổ của cửa hàng. Ba chữ kia của cậu vô cùng nổi bật. Đây cũng là quán tạp hóa đầu tiên trong thôn, những người trong thôn đi ngang qua không có người nào là không hiếu kỳ, thấy trong quán tạp hóa có đồ nhà mình cần dùng đến thì bọn họ cũng thuận tay mua về. Mở cửa chưa tới một tiếng mà bọn họ đã bán được một túi muối, hai túi bột ngọt và mấy cục kẹo.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!