Âu Dương Thiên Thiên không ngần ngại cầm lấy thẻ phòng từ tay Mã Nhược Anh, cô liếc người đàn ông bên cạnh, nói với giọng chế giễu:
- Đúng rồi chị, em với anh hai ở nhà thường ngủ riêng, đâu có chung phòng đâu.
Âu Dương Vô Thần nhìn sang cô, có chút bất đắc dĩ đáp:
- Em.....
- Tôi cái gì mà tôi, tên lừa đảo, biến thái như anh nên ở một mình đúng rồi, ý kiến gì chứ. Cầm lấy thẻ phòng đi. - Trực tiếp cắt ngang lời của người đàn ông, Âu Dương Thiên Thiên giật lấy thẻ phòng từ tay Mã Nhược Anh rồi ném vào người Âu Dương Vô Thần.
Âu Dương Vô Thần không cãi lại được, mím môi nhìn cô không phục.
Cô gái này.... nhất định là trả thù vụ của anh lúc nãy.
Mã Nhược Anh thấy hai người như vậy, chủ động lùi về sau vài bước, im lặng đứng bên cạnh Vivian.
Nghiêng đầu qua, Vivian hỏi nhỏ:
- Đã có chuyện gì xảy ra với hai người đó vậy?
Mã Nhược Anh âm thầm lắc đầu, hạ giọng đáp:
- Không biết, không đoán ra được.
Vivian cũng lắc đầu theo, nhướn mày trả lời:
- Tôi cũng không biết, không đoán ra được luôn.
"...."
Âu Dương Thiên Thiên bặm môi nhìn Âu Dương Vô Thần đầy thách thức, được dịp cho anh ta một bài học, cô tội gì mà không làm chứ?
Cho chừa cái tật hay trêu chọc cô đi!
Đúng lúc này, đột nhiên có hai bóng hình đi tới, một người đàn ông ôm một người phụ nữ bước vào hỏi nữ lễ tân:
- Hello, we want to book a room.
( Xin chào, chúng tôi muốn đặt một phòng khách sạn)
Người nhân viên kia nghe thấy, liền lướt mắt nhìn màn hình máy tính, sau đó đáp:
- Sorry, our hotel is out of room.
( Xin lỗi, khách sạn của chúng tôi đã hết phòng rồi)