Tiếng quát của cô làm những người ở đó hoảng sợ, người đàn ông bắt đầu cảm thấy thảng thốt, nói liến thoắng cái gì đó.
Mã Nhược Anh với Vivian cũng giật mình không kém, nhưng sau đó lại được một phen cười vỡ bụng.
Âu Dương Vô Thần mà cũng có lúc phải đi cầu xin ngủ chung sao? Lần đầu tiên thấy luôn đấy, mà lại còn mặt dày đi "đàm phán" với em gái nuôi nữa chứ. Vụ này vui đấy!
Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, biết mình đã hét quá lớn, liền hạ giọng ho khan, nói:
- Anh đừng có mơ tưởng, đưa thẻ phòng đây.
Vừa nói, cô vừa vươn tay muốn giật lấy thẻ phòng của người đàn ông. Thế nhưng Âu Dương Vô Thần thừa biết điều này, anh quơ tay sang chỗ khác, không cho cô cầm được.
Nhìn cô gái nhỏ, anh lên tiếng:
- Tôi đã nói rồi, nếu em cho tôi ở chung phòng thì tôi sẽ đưa nó, nếu không thì thôi. Không có lựa chọn khác đâu.
Âu Dương Thiên Thiên thấy đỉnh đầu mình sắp bốc khói đến nơi rồi, nhưng dù có tức đến thế nào thì cũng không thể làm gì người đàn ông này cả. Cô nhắm mắt, thầm nhủ với bản thân.
Đang ở trước mặt người già và phụ nữ có thai, phải nhịn, phải nhịn!
Mở mắt ra, Âu Dương Thiên Thiên nở nụ cười cực kì miễng cưỡng, lên tiếng:
- Được, tôi đồng ý với anh, tôi sẽ....
"Vèo" - Chưa kịp dứt lời, bóng người đàn ông trước mặt đã biến mất, Âu Dương Vô Thần chạy vụt qua người cô, tiến thẳng đến hai vợ chồng kia, đưa thẻ phòng ra và nói:
- Room 1, 24th floor, luxurious room, to be paid in the next 2 days, if you stay long, please pay yourself on the next days.
( Phòng 1, tầng 24, phòng hạng sang, đã được thanh toán trong 2 ngày tới, nếu anh ở lại lâu, vui lòng tự thanh toán vào những ngày tiếp theo.)
Âu Dương Thiên Thiên: "..."
Vivian: "..."
Mã Nhược Anh: "...."
Toàn bộ.... kinh ngạc tập thể!
Cái này…. cũng quá mất liêm sỉ rồi a…
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!