"Tôi ở đâu không liên quan đến anh!" Trương Triết Hạn tức muốn chết! Rõ
ràng biết anh đêm nay có concert, anh còn có thể ở đâu được nữa.
"Tôi vừa mới đỗ xe trước cổng sự kiện, xin lỗi, tôi cố hết sức rồi nhưng vẫn không đến kịp, em đói bụng chưa, đưa em đi ăn tối nhé."
Lại xài chiêu này! Vẫn lấy thức ăn ra dỗ anh! "Anh! Anh đến đây rồi?" Tim Trương Triết Hạn đập liên hồi.
Khó khăn nhất chính là quá trình thừa nhận mình đang yêu một người, đến khi xác định được tâm ý, Trương Triết Hạn chạy trối chết nhanh hơn ai hết.
Chộp bừa một nhân viên giải thích mình có việc đi trước, nhắn người đại
diện đừng có lo, lát nữa sẽ liên lạc.
Nhân viên kiểu?? Tiểu Triết ơi đêm nay là concert của anh đó!! Cả nhóm gia đình bạn bè nhân viên
đang chờ tiệc mừng kìa. Tuy rằng kết thúc được một lúc rồi nhưng số
lượng lớn fans bên ngoài vẫn chưa có giải tán đâu đấy, anh còn mặc trang phục diễn bắt mắt chạy ra, một mình chạy ra luôn?
Chỉ có trời
mới biết người khiến anh nhung nhớ và trách móc xuyên suốt cả buổi diễn
sắp xuất hiện trước mắt, quá nhiều nỗi niềm chất chứa trong lòng đè ép
Trương Triết Hạn đến thở không nổi.
Trương Triết Hạn vận một bộ
trang phục đỏ, đeo thắt lưng, vòng eo nhỏ nhỏ thon thon một tay có thể
ôm hết, cùng với cặp mông nẩy khiến cho vạt áo vểnh lên tựa như một
chiếc váy bồng nữ tính, cơn gió nhẹ khẽ thổi bay mái tóc dài lười biếng, lướt đi như một nàng công chúa Disney đang chạy trốn, dáng người xinh
đẹp khiến đám đông xôn xao gào thét, che miệng kinh ngạc khó tin, Là Tiểu Triết phải không!
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo như mèo, đôi mắt trong veo sáng ngời, làn da trắng trẻo ửng hồng, nhìn cận mới biết đẹp quá chừng.
Trên bầu trời, trăng sao cùng toả sáng, ánh sáng nhu hoà rơi trên người Trương Triết Hạn, lấp lánh phát quang, như mộng như ảo.
Cung Tuấn đứng trong gió lạnh, mọi mâu thuẫn trong lòng sau khi nhìn thấy
Trương Triết Hạn đều tan thành mây khói. Bảo hắn buông tay sao cho được
đây.
Ý cười hiện ra trong đáy mắt dịu dàng, vẫy tay chào chàng trai nhỏ dưới ánh trăng.
Cung Tuấn đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen, nhưng với thân hình cao lớn
và khí chất xuất chúng, bên cạnh đã có không ít người đoán ra thân phận
của hắn. Sau khi thấy Trương Triết Hạn, trong đám đông phát ra tiếng
thản thốt, TIỂU TRIẾT VÀ CUNG TUẤN À?!
Cung Tuấn giật
mình, tại sao Trương Triết Hạn chưa thay đồ gì đã chạy ra tìm hắn. Mất
cả buổi mới hoàn hồn đón lấy anh. Trương Triết Hạn đấm một cái vào vai
hắn, Cung Tuấn chịu đau, vòng tay ôm người vào lòng: "Em cứ thế này mà
chạy ra ngoài à? Trời ạ!"
Trương Triết Hạn thở hổn hển, bấy giờ mới dừng bước, lập tức xoa xoa cánh tay, trời mùa đông lạnh quá đi mất.
Cung Tuấn cởi áo khoác len choàng lên cho anh, nhanh chóng ôm người đi về phía bãi giữ xe.
Trương Triết Hạn lạnh đến run rẩy, đừng nói để chửi thề, thở ra được một chữ còn khó.
Lên xe, Cung Tuấn lập tức mở điều hoà.
Trương Triết Hạn nuốt nước bọt, ngập ngừng một lúc lâu mới mắng Cung Tuấn: "Chẳng phải nói không rảnh đến à!"
"Triết Hạn, em đẹp lắm." Ánh mắt nóng rực của Cung Tuấn nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Gì đây! Dư hơi! Trương Triết Hạn vui trong bụng nhưng vẫn đảo mắt, mấp máy môi, nghịch ngợm lẩm bẩm nói: "Cần anh khen chắc."
"Tôi có thể......" Cung Tuấn vừa hỏi chuyện vừa nghiêng mặt đến gần.
"Không thể!" Trương Triết Hạn đẩy mặt Cung Tuấn ra, mấy ý tứ mập mờ này anh
nhịn đủ rồi, tối nay nhất định phải nói cho rõ ràng, hung hăng trừng
mắt! "Này, sao thầy Cung lại đến đây!"
Đôi mắt nai sáng lấp lánh, làm gì có nét nào dữ tợn, chỉ có sự quyến rũ động lòng người mà thôi.
Cung Tuấn không nỡ lòng né tránh đôi mắt của Trương Triết Hạn, chỉ thở dài,
hai tay sờ tìm gốc vé máy bay: "Tôi sợ nếu nói đồng ý với em trước mà
lại không đến kịp, em sẽ trách tôi nhiều hơn."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!