*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Mạn nghe anh ta nói dông dài, cũng không cảm thấy phiền, cảm giác ấm áp trong lòng lan tràn khắp cơ thể. Cô không thể nhịn được mà mỉm cười.
Khương Nhuệ Trạch dừng nói, gãi gãi đầu ngượng ngùng: "Có phải anh nói nhiều quá rồi không?"
Advertisement
"Không."
Khương Mạn lắc đầu, nhìn anh ta, nhẹ giọng nói: "Cám ơn anh, anh ba."
Advertisement
Khương Nhuệ Trạch như sắp nghẹt thở.
“Vài ngày nữa là buổi công chiếu phim điện ảnh của em, anh hãy giúp em hỏi anh cả và anh hai có rảnh không, em muốn mời bọn họ tới xem phim.
"Rảnh, rảnh! Phải rảnh!"
Khương Nhuệ Trạch không tự chủ được kích động: "Anh ba...... Em gái lại gọi anh là anh ba rồi..."
"Anh phải nói với anh cả và anh hai mới được, hahaha! Đúng, bọn họ biết được sẽ tức muốn chết, không đúng! Còn anh thì sao?Em gái, em không mời anh à?"
“Anh đang ở trước mặt em mà còn phải đặc biệt mời sao?” Khương Mạn thấy anh ta khua tay múa chân vui sướng như một đứa trẻ liền hỏi: