“Xin lỗi, chuyện nhà hai người, tôi không muốn tham gia vào.” Khương Mạn từ chối.
“Không tính là chuyện nhà!” Sở Khiên Hồng vội vàng nói: “Xin cô đấy, coi như...coi như cho tôi một cơ hội, cho tôi một cơ hội giải thích thay chồng tôi.”
Khương Mạn nhăn mày, nghĩ tới tư liệu mà mình vừa nhận được.
Advertisement
“Được.”
Xem ra hôm nay cô không làm ‘người xấu’ là không được rồi.
Sau khi tìm một quán cà phê, ba người ngồi vào trong phòng riêng.
Advertisement
Sở Khiên Hồng hít sâu một hơi: “Tôi biết chồng tôi đã phạm tội, nhưng trước kia anh ấy thật sự không phải như thế này, tôi hi vọng cô Khương Mạn có thể cho anh ấy một cơ hội.”
Thái độ của Khương Mạn lạnh nhạt: “Tôi không phải quan tòa.”
Sở Thánh Kỳ không nhịn được mà chế giễu: “Rốt cuộc là nhà họ Kim đã cho chị ăn bùa mê thuốc lú gì vậy, hay là chị thích tự ngược đãi chính mình?”
Sở Khiên Hồng tức giận đến đỏ cả mặt, cô nén giận nói: “Sở Thánh Kỳ, tôi không cầu xin cậu, cậu có thể im miệng lại không?”
“Nếu không phải tại cậu, tôi sẽ biến thành cái dáng vẻ đáng thương như thế này sao? Kim Toàn sẽ bị ép đến đường cùng như đám người kia sao?”
Sở Thánh Kỳ giống như là nghe được câu chuyện nghìn lẻ một đêm: “Tôi sao?”
Sở Khiên Hồng cười lạnh: “Ban đầu không phải chính cậu cho người đánh Kim Toàn tàn phế sao?”
Chính vì Kim Toàn bị Sở Thánh Kỳ cho người đánh thành kẻ tàn phế một cách vô nhân đạo, cho nên bà mẹ chồng Kim Lan mới hận cô ta như vậy.
Bất ngờ là Sở Thánh Kỳ không hề nổi giận, mà dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn cô ta: “Người đàn ông của chị nói là tôi hại anh ta tàn phế sao?”
Sở Khiên Hồng hỏi lại, “Cậu không cho người đánh anh ấy sao?”