“Sau đó chồng cô nhập viện, bác sỹ nói với anh ta chỗ đó của anh ta bị tổn thương, dẫn tới mất đi khả năng ở phương diện nào đó.”
“Anh ta nói với cô như nào thì tôi không biết, nhưng theo kết quả điều tra thì việc anh ta trở thành thái giám chẳng có chút liên quan nào tới cái tên cứng miệng này cả.”
Giọng điệu của Khương Mạn hờ hững, thậm chí giọng nói còn không có tiết tấu gì cả.
Advertisement
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Sở Khiên Hồng:
“Chồng cô rất biết chơi, cũng rất thích chơi, dám chơi dám chịu.”
“Trên mạng luôn có những trang web kỳ quái, một số người có sở thích đặc biệt thậm chí sẽ ghi hình lại một vài thứ và gửi chúng cho mọi người xem.”
Advertisement
“Chồng cô rất lợi hại, anh ta livestream toàn bộ quá trình tự mình bẻ gãy xương mình lên mạng. Chuyện sau đó thì cô biết rồi, anh ta khoác lên mình vẻ người bị hại, đáng thương, vô tội.”
Sắc mặt Sở Khiên Hồng trắng bệch, không dám tin.
“Không, không...thể nào...”
“Cầm thú luôn thích khoác lên người chiếc vỏ bọc của con người, hiện thực tàn khốc, nhưng đây chính là hiện thực.”
Khương Mạn đứng dậy nói: “Tư liệu ở ngay trong hòm thư của cô, xem hay không thì tùy cô.”
Cô nói xong, đứng dậy muốn đi, trước lúc đi cô nhìn Sở Thánh Kỳ:
“Cứng miệng, thật là ấu trĩ.”
Sắc mặt Sở Thánh Kỳ cực kỳ khó coi.
Có thể coi là thẹn quá hóa giận.
Trong quán cà phê, Sở Khiên Hồng cúi thấp đầu, cô ta đã xem xong những tư liệu mà Khương Mạn đã gửi cho, cũng đã xem những video vô cùng khó coi kia.