Nếu như sắp xếp từ cao đến thấp những
game thủ thâm niên do chị Kỷ đứng đầu, tên ngốc chắc chắn là người đứng
thứ hai trong nhóm. Cô có thể biết được điều này từ việc anh ta gom góp
được năm trăm điểm tích lũy để đổi lấy chiếc gậy Kim Cô mơ ước... Nhưng
mà tại sao anh ta lại chết một cách dễ dàng như vậy?
Game thủ nữ ở cùng phòng với tên ngốc ngồi cứng đờ trên chiếc sô pha trong phòng
khách, lặng lẽ rơi nước mắt. Khi Nghiêm Tuấn đưa bọn họ vào trong căn
phòng đó, còn cố tình nhìn game thủ nữ với ánh mắt đồng cảm. Anh ta khẽ
lẩm bẩm: "Thật đáng tiếc, đôi uyên ương âm dương cách biệt."
Căn
phòng dưới tầng một rất nhỏ, không bằng căn phòng dành cho khách rộng
rãi trên tầng hai. Nếu như ba người ở chung thì sẽ rất chật chội, ngay
cả quay người hay vươn tay ra cũng sẽ đập vào người khác.
Sau khi đi vào phòng, Nhuế Nhất Hoà phát hiện bên trong căn phòng có hai
chiếc giường đơn, một chiếc trong đó không có dấu vết có người từng ngủ, chăn gối rất gọn gàng.
Tên ngốc nằm trên chiếc giường cách khá
xa cửa phòng. Anh ta nằm nghiêng với tư thế ôm, có thể tưởng tượng ra tư thế ngủ ôm ấp của đôi nam nữ trong đêm đó.
Nhưng tên ngốc đã
chết rồi, dáng vẻ giống như vừa được vớt ra từ trong nước và bốc lên mùi hôi tanh khiến người ta buồn nôn. Anh ta trợn tròn đôi mắt đầy tơ máu,
miệng hơi mở ra giống như con cá mắc cạn.
Game thủ nữ ôm anh ta ngủ, nhưng lại không biết anh ta chết từ bao giờ.
... Bức tranh được đóng đinh cũng không có dấu vết phá hỏng.
Nghiêm Tuấn: "Khi Tiểu Viên phát hiện ra thì thi thể của tên ngốc đã cứng lại rồi."
Nhuế Nhất Hoà có thể tưởng tượng, khi game thủ nữ tỉnh dậy và chạm vào cơ
thể lạnh buốt của người yêu sẽ tuyệt vọng như thế nào... Bỏ qua điều
này, cô thật sự cảm thấy mùi tanh nồng đặc biệt trong căn phòng này rất
quen, đó là mùi trên người công chúa tóc dài. Nó cũng xuất hiện trong
căn phòng máy móc ở tháp chuông, trên cả chiếc gối cô dùng đêm hôm qua.
Ngay cả viên Pori cô nhặt được cũng bốc lên mùi giống y như vậy, nhưng nó
chỉ thoang thoảng, phải tiến sát lại gần mới có thể ngửi thấy được.
"Chào mọi người."
m thanh này vang lên bên tai khiến Nhuế Nhất Hoà sợ hãi nhảy dựng lên. Cô quay đầu lại nhìn, anh quản gia đang đứng phía sau cô. Anh ta mặc bộ đồ giống y hệt ngày hôm qua, chiếc áo đuôi tôm mới tinh, áo sơ mi trắng
cùng cái nơ bướm màu xanh đậm.
"Leng keng, leng keng."
Anh quản gia lắc chiếc chuông nhỏ màu vàng. Lông mày anh ta hơi nhíu lại,
khoé môi nhếch lên, đưa tay một cách nho nhã ra hiệu bọn họ đi đến phòng ăn.
Nhuế Nhất Hoà liếc mắt
nhìn, không hề khách khí mà chỉ chích: "Thưa anh, anh đi không có tiếng
động thế này khiến người khác rất hoảng sợ. Đây là cách thể hiện phong
độ nho nhã của anh sao?"
Anh quản gia lùi về phía sau với vẻ mặt vô cảm, khẽ cười nói: "Tôi xin lỗi, là tôi thất lễ."
Nhuế Nhất Hoà nhìn chằm chằm vào gương mặt anh ta khoảng ba giây, sau đó làm ra vẻ bao dung, không thèm chấp bạn bè không hiểu chuyện mà phun ra hai chữ: "Ấu trĩ."
Anh quản gia: "..."
Bữa sáng vẫn là bánh mì khô, nhưng cái khay lớn này nhìn rất mới, ít nhất nó không bị mốc.
Có lẽ bởi vì sức ép của anh quản gia quá thấp cho nên mọi người cầm bánh mì rồi rời đi, không ai ở lại thêm.
Đan Tiểu Dã cũng không dám ở lại.
Anh quản gia ngước mắt lên hỏi với vẻ không hứng thú: "Cô muốn ăn gì?"
Nhuế Nhất Hoà: "Trứng xào cà chua, cùng với một bát cơm trắng."
Anh quản gia đi vào trong phòng bếp, để cây gậy Văn Minh sang một bên. Anh
ta từ tốn rửa tay, rồi lại lấy khăn lau khô. Sau đó anh ta búng tay một
cái, trong lò bếp nổi lửa lên.
Năm phút sau Nhuế Nhất Hoà được thưởng thức món trứng sữa bò mềm, không tiếc lời khen ngợi: "Màu vàng ruộm,
mùi trứng thơm nức mũi, vị cũng rất hợp khẩu vị. Anh quản gia, anh thật
giỏi."
Anh quản gia đang chuẩn bị rời đi dừng bước chân lại, lễ phép gật đầu: "Cảm ơn lời khen của khách quý."
Ôi chao! mấy chữ "khách quý" này có trọng âm rõ ràng, dường như người nói đang nghiến răng đến nỗi sắp vỡ ra rồi.
Nhuế Nhất Hoà: "Không cần cảm ơn, tài nấu nướng của anh hoàn toàn xứng đáng với bất kỳ lời khen nào."
Anh quản gia nhìn thi thể nhạc sĩ cứng ngắc nằm trên mặt bàn, rồi lại nhìn gương mặt ăn hạnh phúc của Nhuế Nhất Hoà.
"Tôi rất tò mò... Cô thật sự là người mới sao?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!