TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Mặc dù tin tức Ngọc Yên quay trở về đã bị Ninh Vu chặn lại, nhưng việc hắn trở lại đã nhanh chóng lan truyền đến tai của Lục Vy.
Nàng ta chạy một mạch đến cung điện của Ninh Vu, nhưng khi đến điện, nàng ta lại không tự chủ được đi chậm lại, sửa sang lại y phục đầu tóc, cố gắng để bản thân trông hoàn mỹ hơn.
Nhưng cửa cung có người canh giữ, nàng ta vào không được, cũng không biết xảy ra chuyện gì, nàng ta muốn hỏi, nhưng cung nhân không ai dám nói, không lấy được tin tức gì.
Nàng ta nán lại một hồi, định rời đi, không ngờ lại bị một cung nhân đi ra ngăn lại: "Lục Vy tiên tử, đế quân có lệnh mời người vào trong."
"Đế Quân tìm ta?" Nàng ta có chút kinh ngạc.
"Vâng, mời vào." Cung nhân lễ phép nói, nàng ta vui vẻ đi theo.
Nhưng cung nhân không đưa nàng ta vào đại sảnh, mà đi về phía tẩm cung.
Nàng ta không khỏi lo lắng, Ninh Vu vì sao lại mời nàng ta đến tẩm cung? Còn nữa, tại sao hôm qua ngài ấy lại vội vã rời đi như vậy?
"Tiên tử mời vào."
Lục Vy vừa lo lắng vừa chờ đợi bước vào: "Không biết đế quân gọi tiểu tiên đến là có việc gì?"
Ninh Vu nói: "Bổn quân có một..
có một vị bằng hữu bị đứt cánh tay, nghe nói tiên môn của các ngươi có sở trường làm cho chúng mọc lại, cho nên muốn nhờ tiên tử ngươi giúp đỡ, bổn quân ắt hẳn sẽ có ban tạ hậu hĩnh."
Lục Vy lúc này mới ý thức được hắn đang nhờ nàng ta chữa thương cho một người, đương nhiên nàng ta sẽ không từ chối yêu cầu của hắn, còn về phần ban tạ của hắn, nàng ta sớm đã nghĩ đến, đó là cùng hắn đi đến Mục Hải.
Đi theo hắn vào tẩm cung, nàng ta liền ngửi thấy một mùi máu tanh, nhưng trong mùi máu tanh còn có chút mùi hoa đào ngọt ngào, tựa hồ có chút quen thuộc.
Sau khi tiến vào bên trong, nàng nhìn thấy một nữ tử gầy gò đang đứng quay lưng về phía bọn họ, toàn thân nhuốm đầy máu tươi vô cùng đáng sợ, nhưng mái tóc đen nhánh lại cực kỳ mượt mà, dài đến tận eo thon, tỏa ra khí chất lãnh đạm.
"Ta cho người đến chữa cánh tay cho nàng, tới đây đi." Ninh Vu trầm giọng nói.
Lời nói của hắn khiến Lục Vy hơi giật mình, bởi vì hắn xưng hô với nàng ta là "bổn quân", còn khi xưng hô với người nữ nhân này lại là "ta".
Khi người nữ nhân trước mắt quay người lại, khiến Lục Vy không khỏi mở to hai mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc: "Là ngươi."
Ngọc Yên không ngờ lại gặp nàng ta ở chỗ này, dù sao đã lâu như vậy, cho nên hơi cúi đầu chào: "Tiên tử, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Hai người quen nhau?" Ninh Vu hỏi.
"Vâng..
Là người quen." Lục Vy do dự.
"Quen nhau như thế nào?" Ninh Vu hỏi, bởi vì trong trí nhớ của hắn, hai người chưa từng gặp qua.
Lục Vy không muốn trả lời, trực giác của nàng ta đã nói với nàng ta rằng người nữ nhân trước mặt chắc chắn không phải là bằng hữu bình thường của Ninh Vu.
Ngọc Yên đã biết tình cảm của nàng ta dành cho hắn, cho nên nàng cũng không muốn làm cho nàng ta khó xử, vì vậy nàng nói: "Không phải nói là sẽ giúp ta chữa thương cánh tay sao?"
Lục Vy nhìn Ngọc Yên với cảm xúc phức tạp, mặc dù nàng đã giúp nàng ta giải vây, nhưng nàng ta càng cảm thấy buồn hơn.
Ninh Vu nhìn nàng ta: "Tiên tử, bắt đầu đi."
Nàng ta không còn cách nào khác đành bước tới, Ngọc Yên để lộ cánh tay trái bị đứt ra, mặc dù đã cầm máu nhưng vết thương vẫn rất đáng sợ.
"Vết thương không đều, giống như bị bẻ gãy." Lục Vy nói.
Ngọc Yên gật đầu: "Là do bị bẻ gãy, tiên thể của ta vốn dĩ là đào mộc, trong lúc cấp bách đã bẻ gãy một phần trên người."
Lục Vy sửng sốt một chút, nỗi đau bị bẻ gãy và nỗi đau bị dao cắt hoàn toàn khác nhau, nếu như bị bẻ gãy sẽ càng đau hơn, nhưng nữ nhân trước mắt không hề kêu đau một tiếng, nhưng nhìn kỹ lại, cơ thể của nàng đang run, có thể thấy được vết thương rất đau, cũng không biết nàng như thế nào mà có thể nhẫn nhịn đến bây giờ.
Nàng ta không biết rằng, người nữ nhân trước mặt luôn sống nhẫn nhịn, cho dù đau đớn như thế nào cũng sẽ không dễ dàng rơi nước mắt.
Lục Vy sau khi kiểm tra vết thương xong bèn muốn bắt mạch cho Ngọc Yên, nhưng Ngọc Yên sợ nàng ta sau khi bắt mạch sẽ biết được nàng đang mang thai, cho nên mới viện cớ lý do là cảm thấy không khỏe để tránh đi.
"Sao rồi, cánh tay có thể mọc lại được không?" Ninh Vu quan tâm hỏi, tuy rằng vết thương do bị lốc đi vảy hộ tâm đến giờ vẫn còn đau, nhưng hắn không muốn nàng phải chịu nỗi đau cánh tay bị gãy như thế này.
"Có thể." Lục Vy gật đầu: "Nhưng thuật của tiên môn tiểu tiên tuy có thể nhanh chóng khiến cánh tay mọc lại, nhưng cũng sẽ rất đau, không phải ai cũng có thể chịu được, không biết vị đào tiên tử này có thể chống đỡ được hay không."
Bạn đang đọc bộ truyện Vọng Tương Tư tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vọng Tương Tư, truyện Vọng Tương Tư , đọc truyện Vọng Tương Tư full , Vọng Tương Tư full , Vọng Tương Tư chương mới