TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: Ry
Đêm trăng gió mát luồn qua mái tóc đen mềm của Nguyên Dục Tuyết, giống như lời tạm biệt sau cùng.
Nguyên Dục Tuyết quay lại đã không còn thấy quỷ quái gì nữa. Nhìn hành lang sáng đèn sạch sẽ, biển lửa triền miên và ánh lửa cuồn cuộn đều đã biến mất. Tòa nhà vô cùng bình yên, rèm trong phòng học cũng lẳng lặng rủ xuống, từng bóng đèn chân không nối tiếp nhau cùng chiếu rọi thứ ánh sáng leo lắt. Cho dù trông vẫn có vẻ âm u, nhưng an toàn hơn cái nơi bị hỏa hoạn đốt tan tành trước đó nhiều.
Như thể ánh lửa đã cắm rễ trong kí ức kia đều là một giấc mơ.
Phương Tư Văn đi vòng quanh Nguyên Dục Tuyết, xác nhận không có vết thương ngoài da nào rõ rệt thì thở phào nhẹ nhõm, tiện thể hoài nghi nhìn ra đằng sau cậu: "Cái cô, Đặng Xu Xu đó..."
Nguyên Dục Tuyết im lặng một hồi mới đáp: "Cô ấy sẽ không xuất hiện nữa."
Xem ra Nguyên Dục Tuyết không bị lừa gạt, là chuyện tốt.
Mặc dù không hiểu lắm, nhưng mấy người kia vẫn nhẹ nhõm thở ra, có một bạn học là quỷ thì thật sự quá thử thách khả năng diễn xuất của bọn họ. Trong chốc lát, bầu không khí ngập tràn cảm giác thoải mái "cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, may là tất cả đều bình an vô sự".
Nguyên Dục Tuyết không phải kiểu tính cách hay nói.
Ngay cả khi bị đưa lên toà án quân sự, đứng trước trọng tội phản bội con người, đến tận lúc sắp bị tiêu hủy, Nguyên Dục Tuyết vẫn giữ im lặng như thể không có chức năng ngôn ngữ, giống như cậu trời sinh đã khiếm khuyết khả năng giải thích.
Nhưng lúc này, Nguyên Dục Tuyết lại đột nhiên mở miệng.
"Cô ấy không lừa mọi người."
Những người khác hơi ngẩn ra, còn chưa kịp hiểu Nguyên Dục Tuyết đang nói tới ai.
Vẻ mặt Nguyên Dục Tuyết vẫn thản nhiên không một gợn sóng, dưới bóng đêm lạnh buốt, cậu rành mạch kể lại cuộc đời của Đặng Xu Xu, từ lúc còn sống cho tới khi chết --- Đương nhiên là giấu đi phần nội dung giao dịch với ý thức của phó bản, chỉ nói Đặng Xu Xu khó siêu thoát, bị vây chết trong ngày tử vong, phải trải qua khổ đau của vô số lần ngạt thở bởi khói, hoặc bị thiêu cho tới chết.
Để thoát được vận rủi này, cô chỉ có thể khiến ai đó đưa mình ra khỏi địa điểm tử vong. Đặng Xu Xu tiếp cận con người, cũng chỉ là hi vọng có thể mượn tay bọn họ, kết thúc ác mộng không ngừng tuần hoàn này.
Đặng Xu Xu đã chết là thật, cầu cứu cũng là thật.
Cô ấy không lừa một ai.
Cho dù Đặng Xu Xu không còn cần, hoặc cũng không còn để ý, Nguyên Dục Tuyết cũng muốn vì cô đính chính lại mọi chuyện.
Khi Nguyên Dục Tuyết nói Đặng Xu Xu đã phải trải qua vô số lần chết đi như vậy, biểu cảm của mọi người đã chuyển từ có chút kinh ngạc, sang đến... Một loại khó nói lên lời.
Hiểu Vân thì hoàn toàn choáng váng, cô đột nhiên nhớ tới hôm đó ở thư viện, Đặng Xu Xu cướp bút của mình.
Nếu như Đặng Xu Xu là quỷ, sao cô ấy có thể không nhìn ra thân phận của ông lão kia?
Lúc ấy cô tưởng là Đặng Xu Xu bị kích động khiến cô may mắn thoát một kiếp, lòng còn mang áy náy, nhưng chưa từng nghĩ rằng... Có lẽ đó không phải là ngoài ý muốn trời xui đất khiến.
Mà khi phát hiện Đặng Xu Xu là quỷ, điều đầu tiên cô nghĩ lại là cả hai không cùng giống loài, chắc chắn tư tưởng sẽ khác nhau. Một quỷ quái che giấu thân phận ẩn núp bên cạnh con người, đương nhiên là vì muốn hại bọn họ.
Nhưng nếu thật sự là vậy, cô cùng tổ với Đặng Xu Xu, còn phát hiện "bí mật" của cô ấy, sao lại có thể không một vết xước trốn ra ngoài, thậm chí còn truyền đạt được thông tin này cho những người khác.
Sắc mặt Hiểu Vân hơi tái, chân nhũn ra. Cô cúi xuống, mở khóa di động. Màn hình vẫn còn dừng trên ứng dụng album ảnh --- Là tấm ảnh cô chụp hồ sơ người chết kia. Dáng điệu nụ cười của Đặng Xu Xu lúc còn sống, thiếu nữ với mái tóc ngắn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thoải mái trẻ trung, đang bẽn lẽn nở nụ cười với ống kính. Hiểu Vân lẳng lặng vuốt ngón tay trên tấm hình, bỗng khẽ nói: "... Xin lỗi, tôi đã không tin cậu, không thể tới cứu cậu."
Cậu nhất định phải có kiếp sau, trở thành một thiếu nữ may mắn hạnh phúc.
Hốc mắt cô hơi đỏ, trong bóng đêm cũng không mấy rõ ràng. Chỉ là giọng nói thoáng chút run rẩy, rất nhẹ mà lại kiên định: "Và... Cảm ơn cậu."
Nguyên Đông bỗng nhớ ra, trước khi té xỉu vì gặp phải giáo viên áo đỏ, khuôn mặt của Đặng Xu Xu mà cậu nhìn thấy.
Kí ức mơ hồ ở thời điểm đó bỗng trở nên rõ ràng.
- -- Sao cậu ta lại quên được cảm giác chấn động lúc ấy, khi ngẩng lên nhìn thấy Đặng Xu Xu chắn trước mặt cậu, chém giết với giáo viên áo đỏ.
Lúc ấy cậu ta còn cẩn thận dè dặt hỏi một câu có cần giúp đỡ không, Đặng Xu Xu rất hung dữ gắt lại mau tránh ra.
Nguyên Đông còn đang đắm chìm trong hồi ức, lại nghe thấy Kỷ Chấn Hưng cũng nhanh chóng thì thầm một câu "cảm ơn", còn nói là do mình quá sợ, biết vậy hắn đã chạy vào giúp Nguyên Dục Tuyết một tay.
Hóa ra hắn cũng nhớ, Nguyên Đông nghĩ.
Ẩn nấp trong bóng đêm sâu thẳm, bóng đen mờ nhạt lơ lửng giống như sương mù tụ thành.
Giới Chu Diễn hơi nghiêng đầu, mang theo chút hoang mang và tò mò nhìn Nguyên Dục Tuyết, hơi đè lên vị trí lồ.ng ngực.
Lần đầu hắn nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết, không phải là ở trong hành lang kí túc chật hẹp kia.
Thật ra lần đầu gặp gỡ của họ ở hoàn cảnh còn tồi tệ hơn vậy nhiều.
Thi thể hư thối tanh hôi của vô số quỷ quái chất thành núi, Nguyên Dục Tuyết ở trong đó, dùng một cây đao bạc chém giết mấy vạn ma quỷ, máu nóng đỏ tươi thấm nửa người, lại không có nửa điểm suy sụp, chỉ đứng ở đó, giống như sát thần đại diện cho sự tàn sát.
Trên mặt cậu chảy xuôi chất dịch màu đỏ, hàng mi rung rung, lăn xuống những giọt máu, giống như món vũ khí vì giết chóc mà hình thành, vì chiến mà sinh, cũng vì chiến mà chết.
Khí thế điên cuồng đẫm máu đó đã hấp dẫn nó, thứ sinh ra trong vực sâu.
Bạn đang đọc bộ truyện Vũ Khí Hình Người tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vũ Khí Hình Người, truyện Vũ Khí Hình Người , đọc truyện Vũ Khí Hình Người full , Vũ Khí Hình Người full , Vũ Khí Hình Người chương mới