TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: Ry
Phương Tư Văn đá hòn sỏi trên đường, có chút rầu rĩ nói: "Cậu giận cũng đúng, tại bọn tôi hiểu lầm Đặng Xu Xu, còn hiểu lầm cậu."
Nguyên Dục Tuyết hơi đứng lại.
"Mọi người không hiểu lầm tôi." Cậu nói: "Tôi cũng sẽ không tức giận vì chuyện này."
Trước đây cậu đã quá quen với việc như vậy.
Phương Tư Văn hơi nghẹn họng, định nói thêm gì đó, nhưng một âm thanh kim loại va chạm rất mạnh đột nhiên vang lên, xé tan màn đêm, lập tức khiến hai người nhìn sang.
Âm thanh này vô cùng đột ngột, ầm ầm rung động trong đêm tĩnh lặng, như thể tiếng chuông chỉ đường cho vong hồn, khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống trong tích tắc.
Nhưng nhìn kĩ lại thì hóa ra là cổng kí túc xá không khóa, lúc này cánh cửa sắt mở rộng, sợi xích sắt vắt trên thành cửa không hiểu sao trượt xuống, quỷ dị đong đưa va đập nên mới tạo thành tiếng vang to như vậy.
Một giây sau, một bàn tay khô quắt tái nhợt vươn ra cầm sợi xích, ngừng lại âm thanh kia.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu đen lại gần, cả người che kín mít chỉ sót lại đôi mắt, xuyên qua khe cửa nhìn bọn họ. Con ngươi màu trắng hiện đầy tơ máu, nhìn qua trông như con ngươi đỏ rực đang trôi nổi giữa không trung. Sau khi xác nhận từng người, ông ta khàn giọng hỏi: "Học sinh về muộn?"
Cả hai đáp lời.
Trước đây bọn họ đã nhìn thấy ảnh của người này trên cột thông báo dưới lầu kí túc xá, ông ta chính là quản lí kí túc xá của họ.
"Có giấy phép không? Mang ra cho tôi xem."
Biết giấy phép vẫn còn tác dụng, bọn họ vẫn luôn cất kĩ trên người. Cả hai lấy ra khỏi túi, mở giấy chìa ra cho vị quản lý này xem.
Quản lí liếc một cái, bước sang bên, giơ tay ra hiệu cho họ đuổi theo: "Vào trong kí túc rồi không được mở đèn điện thoại, không được nói chuyện, về phòng nhớ khóa cửa lại."
"Nếu như gặp công nhân vệ sinh thì nhớ cho ông ta xem giấy phép. Nhớ đấy, phải để ông ta nhìn thấy được, mấy chuyện khác cứ mặc kệ."
Bọn họ gật đầu ghi nhớ. Mặc dù vẫn chưa vào tới tòa nhà, nhưng để phòng ngừa có chuyện, Phương Tư Văn tắt đèn pin, tiện thể tắt nguồn điện thoại, rập khuôn theo sau, mượn bóng đêm đi lên lầu.
Hai người giữ im lặng đi lên. Phòng kí túc của Nguyên Dục Tuyết ở tầng hai, Phương Tư Văn xui xẻo hơn phải trèo lên tận tầng sáu. Thế là lúc tách ra ở ngã ba tầng hai, gã bèn giơ tay chào Nguyên Dục Tuyết, ra hiệu mình lên trên.
Nguyên Dục Tuyết khẽ gật đầu.
Hành lang kí túc vốn dài mà hẹp, đầu hành lang còn có chút ánh trăng xuyên vào qua cửa sổ, nhưng càng đi vào giữa lại càng tối. Thậm chí Nguyên Dục Tuyết vừa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng ngâm nga đột ngột vang lên trong hành lang vắng lặng.
Tiếp đó là tiếng giẻ lau nhà nhúng đầy nước vỗ "bạch" lên mặt đất, lúc nhấc lên còn nghe được tiếng nước nhỏ giọt, tiếng ngâm nga cũng theo đó biến hóa khôn lường.
Càng lúc càng tới gần.
Khi cây lau nhà kia sắp đẩy tới chân, Nguyên Dục Tuyết bỗng mở giấy phép ra, ngồi xuống, giơ tới... Trước "cây lau nhà", cho nó nhìn.
Thị lực của Nguyên Dục Tuyết không bị ảnh hưởng bởi bóng đêm, đương nhiên có thể thấy được rất rõ vai của công nhân vệ sinh trống không, chỉ có một cái cổ to mà ngắn, không có đầu.
Đầu của nó đang cắm trên cây lau nhà, vui sướng ma sát với mặt đất.
Chẳng trách quản lí kí túc xá lại nhắc nhở phải cho nhân viên vệ sinh "nhìn được". Chứ nếu giơ giấy phép ra ở độ cao bình thường cho người nhìn, chỉ sợ vị công nhân vệ sinh nửa đêm không có việc gì làm bẻ đầu xuống này sẽ không thấy.
Cũng may Nguyên Dục Tuyết rất chu đáo, ngồi xổm xuống, giơ giấy phép ở độ cao vừa phải, chính diện với cặp mắt của nó, quả thật là muốn trốn cũng trốn không thoát.
Công nhân vệ sinh: "..."
Nó thật sự ngỡ ngàng.
Tầm nhìn trong hành lang rất hạn chế, thường là nó tới gần rồi đám học sinh mới mơ hồ trông thấy một cái bóng --- Hơn nữa còn không có đầu.
Học sinh nào nhát gan một chút, có khi sẽ cứ thế hét lên, đương nhiên làm thế là trái với nội quy, sẽ được nó vui vẻ biến thành cây lau nhà mới.
Mà học sinh nào gan dạ hơn chút thì chắc cũng khó có thể kịp nhận ra đầu của nó ở đâu để mà giơ cho nó "thấy" giấy phép. Nó đương nhiên cũng có quyền coi đối phương như học sinh hư nửa đêm không về ngủ mà xử lý --- Là do đối phương sững sờ quá lâu, không lấy giấy phép ra, sao có thể trách nó được? Đến lúc nó phát hiện thì chẳng phải đã muộn rồi sao.
Công nhân vệ sinh chưa bao giờ gặp tình huống học sinh cứ thế dí giấy phép tới trước mặt nó, tránh cũng không tránh kịp. Biểu hiện của học sinh này còn rất thản nhiên, như thể chuyện này không có gì kì lạ, giơ giấy phép cho một cái đầu cắm ở cây lau nhà xem cũng là việc rất bình thường.
Hiển nhiên là dù có có bức xúc tới mấy thì lúc này cũng chỉ có thể không cam lòng lấy đầu từ cây lau nhà lên lắp lại, phàn nàn: "Đám học sinh hư đốn này. Tôi vất vả lắm mới lau sạch, lại bị mấy đứa làm bẩn hết rồi!"
Đương nhiên là Nguyên Dục Tuyết mặc kệ nó, thu hồi giấy phép, vòng qua công nhân vệ sinh, mở cửa vào phòng.
Công nhân vệ sinh còn thèm nhỏ dãi thò đầu theo, xuyên qua khe cửa lặng lẽ nhìn trộm con người bên trong, không hiểu sao lại bị một tia quỷ khí đâm tới, hai mắt trợn trừng chảy máu.
"Á-----!!!"
Bạn đang đọc bộ truyện Vũ Khí Hình Người tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vũ Khí Hình Người, truyện Vũ Khí Hình Người , đọc truyện Vũ Khí Hình Người full , Vũ Khí Hình Người full , Vũ Khí Hình Người chương mới