Vệ Bình vui mừng cười, trong lòng có vẻ rất mong đợi sự phát triển võ đạo của Lâm Lăng.
Chợt bóng dáng ông ấy khẽ lóe lên giống như một bóng ma rồi đột nhiên biến mất tại chỗ.
“Lần này lại bị ngươi chiếm được lợi rồi.”
Đôi môi đỏ của Đào Linh khẽ mím, không lấy được nửa xu nào nàng dường như có một chút không vui.
Lâm Lăng khẽ cười nói: “Đừng nói chua thế, đợi lát nữa mời ngươi ăn một bữa lớn nhé!”
Nghe được hai chữ ‘ bữa lớn ’, mắt đẹp của Đào Linh sáng ngời.
“Được, ta biết một nơi cũng khá ngon, bây giờ chúng ta đi luôn.”
Nàng vui vẻ đồng ý ngay lập tức.
“Gấp cái gì, trước tiên phải chờ ta bàn giao xong nhiệm vụ đã chứ.”
Vẻ mặt Lâm Lăng trở nên bất lực, nâng hai hộp ngọc trong tay lên.
Bởi vì Vạn Huyết Linh Chi với Huyền Hải Băng Phách đều không thể thu vào túi trữ vật, nên mang theo trên người thì cũng rất bất tiện.
“Nói ngươi là đồ ngốc cũng có sai đâu.”
Đào Linh duỗi ngón tay ngọc nhẹ nhàng gõ trên đầu Lâm Lăng.
“Chẳng lẽ ngươi không biết không gian hệ thống cũng có thể tích trữ sao?”
Tích trữ?
Nghe vậy, Lâm Lăng hơi giật mình.
Cho tới bây giờ, bởi vì có túi trữ vật nên không gian hệ thống của hắn cũng chỉ dùng để thu nạp sủng vật, đúng là chưa từng thử lưu trữ những thứ khác.