Học viện mà bọn hắn chọn là học viện Luân Tư, một trong tứ Đại học viện
nổi tiếng nhất Đại Hồn Lục. So với học viện Thủy Cồ thì ở đây tự do đi
lại hơn nhiều. Đây là một điều cần thiết với An Sinh và Linh Nhạc.
Lại nói, khi tiến vào bọn họ phải đưa thư đề cử đến. Người gác cổng mới đầu còn có chút khinh thường đám An Sinh do bọn hắn đi bộ đến mà không phải bằng bất cứ pháp bảo hay dị thú phi hành nào. Nếu đem ra so sánh với
đám con cháu thế gia thì quả thực quá đỗi tầm thường.
Ngay khi
nhận ra dấu ấn của vị lão sư đứng nhất nhì học viện hiện lên, người gác
cổng lập tức liền thay đổi thái độ. Hắn ta khom người thủ thế mời vào,
một mặt trịnh trọng khác hoàn toàn với thái độ ban đầu.
Linh Nhạc cùng An sinh cũng không có hứng thú để ý đến thái độ gác cổng, cứ như vậy tiến vào học viện.
Bạch cùng An Sinh đi bên cạnh Linh Nhạc liền chú ý những ánh mắt xung quanh, đồng thời âm thầm ghi nhớ lại từng khuôn mặt ngày hôm nay.
Ba người được dẫn đến một gian phòng riêng biệt, nơi đây khác hẳn với cách đãi ngộ của những người ngoài kia.
Đám An Sinh vừa ngồi xuống không lâu, bên ngoài liền có người tiến vào. Là
một nữ tử rất xinh đẹp. Nhìn qua trang phục nàng mặc hẳn cũng là người
của học viện.
Khi thấy đám bọn họ nàng cũng chỉ hơi cúi đầu xem
như chào hỏi, sau đó bày biện trà bánh lên bàn rồi mới lui ra ngoài. Đám An Sinh đợi không lắm cũng có người đến lần nữa.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng dần tiến đến trước gian phòng. Nữ lão sư với khuôn mặt sắc
sảo, một mái tóc bạch kim, quanh thân đều hiện lên khí tức của cường
giả. Nhưng với đám An Sinh, lão sư hẳn vẫn yếu hơn một chút so với Huyết Mộ.
“Ta đã từng xem qua trận đấu của hai nhóc ngươi. Quả thật là một màn biểu diễn đặc sắc.”
An Sinh nghe vậy cười đáp. “Ngài quá lời, vốn chỉ là vài màn đấu nhỏ của
tiểu bối. Chúng ta so ra còn không bằng các tiền bối đi trước được.”
Tịnh Liên thấy vậy cười lên. Không tự kiêu, đây là phong thái nàng thích.
“Ta là Tịnh Liên, sẽ là lão sư chỉ dẫn các ngươi về sau.”
“Trước hết ta cần kiểm tra lại cấp Hồn Sư.”
Linh Nhạc thấy vậy vội nói. “Tịnh lão sư, học trò có một thỉnh cầu.”
Tịnh Liên động tác hơi ngừng nhìn về phía Linh Nhạc. “Có chuyện gì sao?”
Linh Nhạc nghe vậy đáp lại. “Học trò muốn đề cử một người.” Nói đoạn, Linh Nhạc hướng ánh mắt đến Bạch.
Tịnh Liên nhìn thiếu niên gương mặt thanh tú đứng dậy hướng mình hành lễ hơi gật đầu. Lúc mới vào, nàng còn tưởng đây là hạ nhân đi theo nên cũng
không nói gì. Nhưng xem ra cũng không phải như những gì nàng nghĩ.
Bạch nhìn Tịnh Liên hơi cúi đầu. “Xin ngài hãy nhận vãn bối là học trò.”
Linh Nhạc cùng An Sinh cùng hơi cúi đầu bày tỏ quan điểm của mình. Tịnh Linh mắt hơi híp lại đánh giá Bạch.
“Trước nay muốn trở thành học viên chính thức chỉ có hai cách thức. Một là
nhận được thư mời từ lão sư của học viện. Hai là trải qua ba bài kiểm
tra. Các ngươi đây là muốn lấy gì chứng minh để ta cho ra ngoại lệ?”
Bạch kiên định nhìn Tịnh Liên. “Là năng lực.”
Nghe vậy, Tịnh Liên không nói gì. Cả đám nín thở nhìn nàng im lặng. Dù biết
rằng ngoại lệ là không ít nhưng cũng nhiều trường hợp vì chuyện này mà
học viên bị đuổi cũng là chuyện đương nhiên.
Trên hết, nếu muốn
đợi qua ba bài kiểm tra sẽ phải đợi đến năm sau. Cái hai người muốn là
Bạch cũng có tư cách học tập như bọn họ, bởi khi nhập học danh phận của
Bạch cũng bị lộ. Nếu có sự cho phép của lão sư, việc này sẽ trở nên dễ
dàng hơn.
Tịnh Liên chăm chú nhìn đến khi cả đám chảy mồ hôi lạnh, chợt cười lên. “Được, cho ta xem năng lực của ngươi.”
Nói đoạn, ngay trên bàn lập tức xuất hiện một quả cầu thủy tinh. Hiển nhiên, đám An Sinh biết phải làm gì.
Bạch nhìn Linh Nhạc lại hơi nhìn An Sinh. Thấy hai người gật đầu cũng tiến
lên đưa tay lên trước quả cầu. Kết quả rất nhanh liền xuất hiện.
Tịnh Liên không tin vào mắt mình thốt lên.
“Trung cấp hồn sư – Cấp tám mươi lăm!”
“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!